Dị Lục

Chương 43


"Hoan nghênh thiếu gia trở lại." Quản gia Batan cùng với toàn thể người hầu của dinh thự đứng đợi sẵn ở cổng tiếp đón.
"Các ngươi vẫn khỏe ha?" Alex bước xuống xe hỏi thăm.
Cuối cùng cũng đến nơi, cả một chặng đường đi lại như vậy dù có tinh thần đến mấy thì bây giờ cũng thân xác tả tơi, tâm hồn mệt mỏi.
Bây giờ chỉ có được tắm nước nóng mới có thể làm dịu đi tâm hồn yếu đuối này.
-----------
Sáng hôm sau.
Phòng khách dinh thự.
Alex nằm bẹp ra chiếc ghế sopha, mắt nhìn lên trần nhà.
Hắn đã làm như vậy được hơn 1 tiếng rồi.
Thế giới thật chả có mẹ gì giải trí cả, buồn đến thối ruột.
Nhớ cái điện thoại, nhớ những lúc combat liên minh huyền thoại với bạn bè, nhớ những lúc lên mạng cào bàn phím hóng drama.
Bây giờ những thứ đó đều đã đi theo dĩ vãng rồi, rời xa ta mãi mãi.
"Thiếu gia, ngài đang làm gì vậy?" Alina đi qua thấy Alex thần người tò mò lên tiếng hỏi.
"Ta đang thở và suy nghĩ xem tại sao ta lại sinh ra ở trên thế giới này."
"Thế thiếu gia đã có câu trả lời chưa?" Alina cười hỏi.
"Chưa có, vẫn đang suy nghĩ về đời."
"Nếu thiếu gia chán quá có thể ra ngoài đi dạo nha, hôm nay là ngày đầu tiên của ngày hội Đấu Giá Hoàng Giá đó."
Đang nằm xõng xoài trên ghế, Alex bâth thẳng người dạy phấn khích hô.
"Đúng nhỉ, tại sao ta lại quên mất ngày chuyện này chứ."
Ngay sau đó hắn chạy một mạch về phòng thay đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Hội Đấu Giá Hoàng Gia sẽ được tổ chức trong 3 ngày mỗi 3 năm.
Ngày đầu tiên sẽ là các thương nhân, quý tộc hay bất kỳ ai chỉ cần có hàng muốn bán thì bọn họ sẽ tập chung lại một chỗ và bày bán những mặt hàng của mình.
Những người này đến từ khắp nơi trên đại lục, bày bán những mặt hàng hiếm và lạ nên được rất nhiều người ghé qua mua sắm.
Dần dần khu này trở thành một khu mua sắm tạm thời chỉ hoạt động duy nhất trong 3 ngày.


Sau 3 ngày tất cả mọi người sẽ giải tán ai về nhà nấy, tiếp tục tìm kiếm, thu mua những mặt hàng đặc sản để 3 năm sau quay trở lại đây tiếp tục bán.
Trong khu chợ, người mua người bán hết sức náo nhiệt.
Alex dẫn đầu mọi người đi dạo chợ.
"Các ngươi ưa thích món đồ gì cứ việc mua, không đủ tiền thì bảo ta xem như phần thưởng của các ngươi."
Đi dạo một vòng khu chợ với đầy đủ các thể loại hàng hóa vs màu sắc khác nhau đủ khiến cho con người ta hoa mắt.
Alina vui sướng chạy khắp nơi, đây là lần đầu cô được tham gia hội chơ lớn như vậy.
Quần áo, trang sức và cả những món ăn vặt nữa, không có gì là có thể thoát được khỏi bàn tay của cô.
Làm một hầu cận của thiếu gia nhà Bá Tước, tiền lương một tháng cũng không phải ít.
— QUẢNG CÁO — Event
Alina hồn nhiên vui vẻ như vậy cũng làm cho Alex cảm thấy vui lây, bắt đầu tận hưởng mọi thứ xung quanh.
Khi đi qua một cửa hàng bỗng nhiên Nicola dừng lại.
Ông ta lại gần kệ trưng đồ, nhìn ngắm một đồ vật giống như là một viên ngọc.
Lát sau Nicola tiến tới nhỏ giọng nói với Alex:
"Là một miếng hộ tâm ngọc khá lớn, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được bảo vật này."
"Hộ tâm ngọc là loại ngọc gì vậy?"
"Tác dụng của nó là bảo vệ linh hồn khỏi những tác động xấu cũng như giúp người đeo nó thi triển phép thuật dễ dàng hơn, ổn định tâm thần trong khi tu luyện vân vân."
Nicola giải thích.
"Là một bảo vật vô cùng hiếm."
Cũng chính vì hiếm như vậy nên rất ít người nhận ra được công dụng thật của nó.
"Ông chủ!" Alex lớn tiếng hô.
Ông chủ quán này là một người phụ nữ trung niên, trang phục trang nhã lại gần niềm nở nói:
"Chào ngài, ta là người bà chủ của quán này không biết giúp gì được cho các vị?"
"Ta rất thích những món đồ ở đây, toàn bộ đóng gói cho ta đi."
Alex chỉ vào kệ có viên hộ tâm ngọc.
Hắn không muốn ai nhận ra được giá trí thật của nó sau đó nâng giá bán.

Dứt khoát mua toàn bộ chỗ đồ đó, áp dụng chiến thuật dấu cây trong rừng như vậy thì sẽ không ai nghi ngờ gì viên ngọc đó cả.
Bà chủ nhìn theo hướng tay của Alex, kệ đó chủ yếu là trưng bày những viên ngọc cùng với một chút ma hạch cấp cao.
Chủ yếu mấy thứ này là dùng để trang trí hoặc khảm nạm vào vũ khí, giá trị thật ra cũng không cao cũng rất ít người mua vì nó không giúp tăng sức mạnh.
Không ngờ hôm nay lại gặp đúng thiếu gia ngốc nhiều tiền.
Bà chủ trong lòng thì cười thầm nhưng mặt ngoài lại cực kỳ bình tĩnh nói:
"Những đồ vật trên đó chủ yếu là dùng để bài trí, nếu ngài đã mua hết chỗ đó thì cửa tiệm chúng tôi sẽ giảm giá 10% cho ngài, toàn bộ là 43 món tổng cộng hết 6435 đồng vàng ạ, ngài có thể thanh toán qua thẻ hoặc là tiền mặt cũng được."
Alex không chần chừ chút nào, lấy ra ma tinh thẻ của mình chạm nhẹ vào thẻ của bà chủ, trong tài khoản bay ngay 6435 đồng vàng.
Sau khi đóng gói, Alex tiêpa tục đi dạo một vòng cửa hàng, sau khi xác nhận không còn đồ tốt gì Alex liền bước ra ngoài tiềm tiếp tục cuộc săn lùng bảo vật của mình.
"Từ giờ trở đi nếu ngươi thấy bất cứ vật gì có tác dụng đều toàn bộ mua lại, chỉ cần có tác dụng là được, không cần quan tâm đến giá cả."
Vì là hội chợ nên toàn bộ giá cả hàng hóa đều sẽ bị nâng lên vài giá so với giá gốc của nó.
Rất nhiều thương nhân kiếm được đầy bồn đầy bát nhờ vào mấy ngày này.
Tiếp đó là hành trình càn quét không nhân nhượng, chỉ cần Nicola cho rằng cái này có tác dụng là Alex xúc.
Với tầm hiểu biết hạn hẹp như Alex, dẫn theo Nicola là quá chuẩn bài.
"Đi về thôi!"
Càn quét từ lúc trời sáng đến lúc trời nhá nhem tối đoàn người mới quyết định ra về.
— QUẢNG CÁO — Event
"Thiếu gia, đây đâu phải là đường về dinh thự đâu?" Alina hỏi.
Thiếu gia bảo đi về mà đường này không giống với con đường lúc đi.
"Đã mất công lên thủ đô thì đi thăm chi nhánh khách sạn ở đây xem tình hình kinh doanh thế nào.

Sophia chắc đã ở đó rồi."
Hơn 1 giờ sau.
Khi Amori đang chuẩn bị làm thủ tục nhận phòng thì có một tiếng nói vang lên từ sau lưng.

"Không ngờ có thể gặp được thiếu gia Lucifer ở đây, người như ngài mà cũng có hứng thú với buổi đấu giá này sao?"
Thấy có người gọi tên mình, Alex quay lại thì thấy một chàng trai trẻ, ăn mặc phong cách quý tộc, đằng sau thì có 5 người tùy tùng đi theo.
Suy nghĩ đầu tiên của Alex khi thấy người này là: "Thằng nào đây?"
Nhìn thì có vẻ cũng chạc chạc tuổi mình.
Suy nghĩ một chút Alex mới nhớ ra thằng này là thiếu gia của gia tộc Verma.
Gia tộc này là một gia tộc Hầu Tước có lãnh địa của mình.
Hơn nữa các thành viên trong gia tộc có rất nhiều người giữ những chức vụ quan trọng của Vương Quốc.
Là một gia tộc cực kỳ quyền lực và mạnh.

Nhưng đặc biệt nhất là gia tộc Verma lại là gia tộc đối đầu chính trị với gia tộc Lucifer.
Hiển nhiên mối quan hệ giữa hai gia tộc cũng chẳng mấy tốt đẹp, suốt ngày nghĩ cách làm sao để có thể làm suy yếu hoặc diết trừ đối thủ.
Ngoài ra cả Vương Quốc Antics cũng chỉ có 14 vị lãnh chúa có lãnh địa riêng của mình, trong đó có 3 gia tộc là có quyền miễn trừ - không phải nộp thuế cho vương quốc.
Mặc dù ghét nhau như vậy nhưng khi gặp nhau phải vui vẻ cười nói như những người bạn lâu năm dù sau lưng đều dấu một con dao, đây chính là lễ nghi cơ bản của một Quý Tộc.
"Thì ra là thiếu gia Verma, ngài dẫn mọi người đến đây dừng bữa à?" Alex cười trả lời.
Đồng thời còn không quên nghi lễ chào hỏi giữa các quý tộc.
"Nay đi dạo khi chợ cũng mua được kha khá, nếu ngươi chưa dùng bữa thì dùng chung với ta, còn có mấy gia tộc lãnh chúa khác." Thiếu gia Verma tiến lại gần nói.
"Cảm tạ ngài, thứ lỗi cho ta vì không thể tham gia cùng mọi người.

Bây giờ ta chỉ muốn lên phòng, ngủ một giấc để mai còn có sức cạnh tranh."
"Vậy thì thật đáng tiếc." Thiếu gia Verma tỏ ra tiếc nuối.
Sau đó hắn quay phía nhân viên khách sạn nói.
"Đặt cho thiếu gia Lucifer đây một căn phòng sang trọng nhất cùng với một bữa tối thịnh soạn, toàn bộ chi phí đều do ta trả."
Một đoạn tên thiếu gia đó lấy ra một chiếc thẻ màu bạc đặt lên trên bàn.
Chiếc thẻ được thiết kế rất tinh xảo với những hoa văn màu đen đẹp mắt.
Mặt trước của tâm thẻ được in 3 chữ Thực Tiên Lai, mặt sau của nó thì được khắc tên của khách hàng:
Rai Verma
Đây chính là tên của thiếu gia nhà Verma.
Tấm thẻ là loại thẻ thành viên được khách sạn Thực Tiên Lai phát hành nhằm tri ân những khách hàng đã tiêu phí rất nhiều cho những dịch vụ của khách sạn.
Người sở hữu tấm trẻ này sẽ được ưu tiên sử dụng những dịch vụ mà khách sạn cung cấp ví dụ như được ưu tiên đặt phòng, ưu tiên lên đồ ăn.....Và được giảm giá % tùy theo cấp độ thẻ.

Những chiêu trò này đều là ý tưởng Alex lấy từ thế giới trước mang ra áp dụng cho khách sạn nhằm đánh bóng tên tuổi và câu kéo khách.
— QUẢNG CÁO — Event
Hiện tại có 4 loại thẻ được khách sạn với cấp độ từ thấp đến cao: bạc, vàng, bạch kim, và thẻ VIP.
Ngoài ra còn có thêm một tấm thẻ quyền lực nữa.

Tấm thẻ màu đen.
Lấy ví dụ như tấm thẻ bạc của Rai Verma, muốn sở hữu được tấm thẻ đó phải tiêu phí trong khách sạn ít nhất là 10 tử kim tệ tương đương với 1000 đồng vàng.
"Ngài sẽ không phiền nếu lần này ta mời chứ." Rai Verma quay qua nhìn Alex.
Alex nhìn tấm thẻ bạc của Rai Verma đặt trên bàn, sau đó quay qua nhìn bộ mặt tươi cười của hắn.
Alex có chút im lặng.
Ngươi đứng trong khách sạn của ta sau đó khoe khoang khoác lác trước mặt ta ngươi có thẻ thành viên.
Ai cho ngươi tự tin như vậy hả? Ngươi lấy dũng khí từ đâu?
Trong toàn bộ mọi cuộc tụ tập ăn chơi, người trả tiền luôn luôn là người có vai trên, là chủ xị.
Đây là một quy tắc căn bản.
Thông qua việc chủ động thanh toán này Rai Verma muốn dìm Alex xuống và nâng cao mình lên, biến tướng thể hiện rằng hắn có địa vị cao hơn Alex.
Hơn nữa nếu như vào người không tinh ý, không nhận ra ý đồ của Rai Verma thì người đó sẽ có một cảm giác mắc nợ Rai, dù sao chi phí ở khách sạn cũng rất cao.
Sau này nếu như Rai có nhờ một việc gì đó thì người đó cũng sẽ sẵn lòng giúp đỡ với suy nghĩ sẽ trả lại món nợ được mời này.
Con người ta ai cũng vậy, khi nhận được một món quà từ người khác, thì suy nghĩ đầu tiên sẽ là làm cách nào để có thể báo đáp lại người đó.
Nhận ra được ý đồ của Rai Verma, Alex chỉ nhẹ nhàng nhếch môi cười nhạt, hắn rút ra tấm thẻ màu đen đưa cho nhân viên lễ tân.
"Cảm ơn ngài, nhưng ta đã đặt phòng từ trước rồi, thứ lỗi vì không thể tiếp tục trò chuyện cùng ngài."
Nhân viên lễ tân nhận lấy tấm thẻ, nhìn sơ qua tấm thẻ, khuân mặt của nàng lập tức biến sắc.
Vội vàng đi ra ngoài quầy, cúi thấp người cung kính trả lại tấm thẻ cho Alex, sau đó dơ tay ra dấu hiệu mời.
"Mời ngài đi lối này, phòng của ngài luôn được chuẩn bị sẵn bất cứ khi nào."
"Chúc ngài dùng bữa tối ngon miệng." Alex nói rồi quay lưng bỏ đi.
Để mặc cho Rai Verma cùng đám thuộc hạ vẻ mặt đầy sự khó hiểu.
Thế quái nào tên đó lại được đãi ngộ tốt như vậy, hơn nữa nhân viên lại hết sức cung kính như vậy.
"Chúng ta đi thôi!" Rai Verma ra lệnh.
Khó hiểu về khó hiểu nhưng mọi người giải tán hết rồi hắn cũng không thể đứng đây chiếm chỗ ảnh hưởng đến người khác được..

Bình Luận (0)
Comment