"Hạ Chí, ta không biết ngươi đã làm bằng cách nào, nhưng hiện tại ngươi nên thu tay lại" Giọng nói khàn khàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Khiến Queen lập tức thu tay lại, nếu không..."
"Nếu không thế nào?" Hạ Chí ngắt lời đối phương: "Ngươi muốn cắn ta sao?"
"Hạ Chí, đừng tưởng chúng ta không có biện pháp gì với ngươi!"
Giọng nói khàn khàn kia không tự chủ được trở nên cao hơn một chút, trong giọng nói có phẫn nộ rất rõ ràng.
"À, thật ra các ngươi không có biện pháp làm gì ta thật." Giọng điệu của Hạ Chí rất thờ ơ: "Nếu như ngươi không phục thì tới đây cắn ta đi"
Nhìn về phía Thu Đồng, Hạ Chí tiếp tục nói: "Honey, cúp điện thoại đi"
"Hạ Chí, ngươi chờ đó cho ta..." Cái giọng nói khàn khàn kia tức giận dị thường.
"Ta đang chờ các ngươi đây" Hạ Chí lại ngắt lời đối phương, sau đó hắn cố rảnh tay vươn ra cúp điện thoại.
Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Không phải ngươi nói Queen không liên quan với ngươi sao?"
"Đúng là không liên quan với ta thật." Hạ Chí trả lời.
"Vậy vì sao ngươi còn quản chuyện của nàng?" Thu Đồng có chút mất hứng.
"Honey, không phải ngươi muốn ta giải quyết chuyện này sao? Ta tương đối lười biếng, cho nên ta muốn để bọn hắn tự động đưa tới cửa." Hạ Chí cười xán lạn: "Đồng Đồng, đây là kỹ xảo câu cá, phải để bọn hắn tự động mắc câu nha"
Thu Đồng cũng không biết phải nói gì. Nói cho cùng, dường như gia hỏa này chẳng muốn đi đâu cả.
"Xem ra liên minh quý tộc còn có hậu chiêu." Trương Thành Hùng nhỏ giọng nói.
"Khẳng định phải có." Dương Kiệt gật đầu.
"Vậy bây giờ chúng ta cần làm gì?" Trương Thành Hùng thấp giọng hỏi.
"Chờ đi." Dương Kiệt suy nghĩ một chút: "Cái kia... hay là chúng ta cứ làm bữa trưa trước đã."
Dưới đất còn vô số tôm hùm đang bò. Trước đó mấy người Dương Kiệt đi tìm đồ ăn mệt đến ngắc ngư, hiện tại bọn họ đều đã đói bụng. Hiện tại bọn họ cũng không cách nào nhúng tay vào chuyện về liên minh quý tộc kia, cứ dứt khoát ăn xong bữa trưa này đi rồi lại nói.
Hạ Chí nướng cá, mấy người Trương Thành Hùng lại nướng tôm.
Ngồi trên núi dã ngoại nướng đồ ăn cũng mang đến cho mọi người rất nhiều lạc thú. Chỉ là không bao lâu sau Kỳ Kỳ và Phi Yến đều phát hiện trình độ nướng đồ ăn của nam nhân nhà mình quá kém, đặc biệt là sau khi Hạ Chí đã nướng chín cá, các nàng lại có xung động qua bên này ăn cá.
Đáng tiếc là Hạ Chí không hề có ý muốn cho các nàng ăn cá, ngược lại Thu Đồng muốn chia cho các nàng một ít, nhưng Hạ Chí lại ngăn cản Thu Đồng: "Honey, ngươi xem Trương Thành Hùng và Dương Kiệt nướng tôm cũng rất cực khổ, không thể khiến cố gắng của bọn hắn trở nên uổng phí được"
Thu Đồng có chút cạn lời. Nàng luôn cảm thấy Hạ Chí đang chỉnh Trương Thành Hùng và Dương Kiệt. Về phần tại sao hắn lại muốn chỉnh hai người này, Thu Đồng cảm thấy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Hạ Chí thù quá lâu.
Trước đây Trương Thành Hùng đã từng đắc tội với Hạ Chí một lần, hiện tại hắn ta bị Hạ Chí chỉnh lại không biết bao nhiêu lần.
Về phần Dương Kiệt, có người nói hắn ta cũng đã từng đắc tội với Hạ Chí.
Chẳng qua hai người này đã từng đắc tội với Hạ Chí, nhưng hiện tại vẫn còn sống tốt như vậy đã có thể tính là kỳ tích.
Nói chung, kết quả cuối cùng là Thu Đồng ăn ngon lành, mà Kỳ Kỳ và Phi Yến lại bày ra vẻ mặt đau khổ. Đến sau cùng, hai người bọn họ dứt khoát tự mình ra tay nướng đồ ăn. Kế tiếp, toàn bộ buổi chiều, các nàng gần như đều đang nướng đồ ăn. Thậm chí ngay cả Thu Đồng cũng đi làm một chút tôm để nướng chơi.
Ừm, kết quả cuối cùng là nguyên một buổi chiều, Trương Thành Hùng và Dương Kiệt đều ăn uống vui vẻ, về phần Hạ Chí, hắn ăn không được vui vẻ lắm. Trên phương diện này, hiển nhiên Thu Đồng không có thiên phú gì.
"Đồng Đồng, trời sinh ngươi đã thích hợp làm hoàng hậu" Lời của Hạ Chí như đang tán thưởng Thu Đồng.
Thu Đồng lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, không phải gia hỏa này ghét bỏ trình độ nướng đồ ăn của nàng quá kém sao?
Mặc kệ thế nào, buổi chiều này mọi người còn tương đối sung sướng vui vẻ. Mà Dương Kiệt và Trương Thành Hùng thường chú ý tới trang web đăng video về liên minh quý tộc kia, phát hiện nguyên một buổi chiều trôi qua mà những người đó vẫn đang quỳ trước cửa. Mà bốn chữ liên minh quỳ tộc cũng bắt đầu bốc lửa trên web.
Có thể đoán được, bất luận liên minh quý tộc có thực lực mạnh mẽ thế nào, nhưng hiện tại bọn hắn đã trở thành trò cười trên toàn thế giới. Sợ rằng từ nay về sau, bất luận là ai khi nhắc tới hai chữ quý tộc đều sẽ khiến người khác không tự chủ được liên tưởng đến quỳ tộc.
Thật ra trên internet cũng là một mảnh vui mừng. Vào năm tháng này còn có người tự xưng mình là quý tộc, sau đó bị vả mặt thật đau, thật ra mọi người đều cảm thấy rất thoải mái.
"Mặt trời sắp xuống núi rồi." Trên đỉnh Minh Nhật phong, Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó cười xán lạn với Thu Đồng: "Đồng Đồng, chúng ta về nhà ngủ thôi:
"Muốn ngủ ngươi về ngủ đi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, cho dù phải về thật nhưng nào có ai lại đi ngủ giờ này?
"À, Đồng Đồng, nếu như ngươi không muốn về ngủ, chúng ta cũng có thể ngủ lại chỗ này." Hạ Chí cười hì hì một tiếng, sau đó nhìn về phía đám người Trương Thành Hùng: "Lại nói tiếp, các ngươi cũng cần trở về. Nếu các ngươi không đi, ta và Đồng Đồng không cách nào ngủ được."
"Này, ngươi nói nhăng cái gì đấy?" Thu Đồng lập tức xấu hổ vô cùng: "Ai muốn ngủ ở đây với ngươi?"
"Có lẽ các ngươi cũng có thể ngủ ở chỗ này." Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Mà theo giọng nói này, nhiệt độ không khí bốn phía như chợt giảm xuống mười độ!