"Hạ Chí, ngươi đừng có mà giả bộ hồ đồ!" Giọng nói lạnh lùng lại tăng âm lượng: "Nữ nhi bảo bối của ngươi Charlotte, đang nằm trong tay ta, mau chuẩn bị một ngàn vạn USD, phải là tiền mặt, một giờ sau ta lại điện thoại cho ngươi!"
Nói xong, đối phương lập tức cúp điện thoại.
Hạ Chí tự lẩm bẩm, có chút sững sờ: "Ừm, ta vừa gặp phải bọn lừa đảo sao?"
"Làm sao vậy?" Thu Đồng ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
"À, có một tên lừa đảo nói hắn ta đã bắt cóc Charlotte, để ta chuẩn bị một ngàn vạn USD" Hạ Chí thuận miệng trả lời.
"Cái gì? Charlotte lại bị bắt cóc nữa?" Thu Đồng rất giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã kịp phản ứng: "Ngươi nói là lừa đảo?
Ngươi xác định Charlotte không bị bắt cóc?"
Không đợi Hạ Chí trả lời, Thu Đồng đã lấy điện thoại di động ra, nói nhanh: "Thôi đi, ta không hỏi ngươi, ta gọi điện thoại cho Charlotte trước."
Thu Đồng lập tức nhấn một dãy số, đồng thời còn mở loa ngoài, hiển nhiên nàng muốn để Hạ Chí cũng có thể nghe được. Thế nhưng rất nhanh, trong điện thoại đã truyền ra một chuỗi tiếng Anh, là hệ thống tổng đài.
"Không liên lạc được, ngươi xác định Charlotte không bị bắt cóc thật?" Thu Đồng có chút lo lắng.
"Đồng Đồng, nàng không bị bắt cóc thật, rất có thể nàng chỉ ra ngoài chơi không mang theo điện thoại thôi.
thành.
Hạ Chí nói rất chân "Không thể nào, đây là dãy số Charlotte đặc biệt cho ta, còn nói dù ta gọi cho nàng lúc nào cũng có thể kết nối. Hơn nữa trước kia, mỗi lần ta gọi điện thoại cho nàng, nàng đều nhận ngay."
Giọng điệu của Thu Đồng kèm theo chút bất an: "Hiện tại đột nhiên nàng không nhận điện thoại, liệu có khi nào nàng đã xảy ra chuyện thật không?"
Thu Đồng lại gọi điện thoại thêm vài lần, nhưng kiểu gì cũng không gọi được, nàng cũng càng thêm bất an: "Nếu không, hay là chúng ta cứ chuẩn bị tiền chuộc trước đi? Một ngàn vạn USD không phải số nhỏ, còn phải là tiền mặt, sợ rằng trong một chốc một lát không cách nào gom đủ, nói không chừng chúng ta phải nghĩ biện pháp rút được từ ngân hàng nước ngoài mới được."
"Ừm, Đồng Đồng, ta đi xử lý chuyện này, ngươi cứ yên tâm đi làm là được rồi." Hạ Chí đứng lên, gặp phải tình huống như vậy, nếu không để Thu Đồng tin Charlotte đang bình an, sợ rằng Thu Đồng sẽ không thể nào yên tâm được.
"Ừm, được, ngươi nhanh đi xử lý, có tin tức gì nhớ phải nói với ta.
Thu Đồng gật đầu: "Ta sẽ chuẩn bị tiền chuộc, phòng ngừa vạn nhất"
Hạ Chí cũng không nói gì thêm, chỉ bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Thu Đồng, quẹo góc, sau đó hắn đột nhiên biến mất.
Luân Đôn, trên cầu lớn.
Hiện tại ở Luân Đôn vừa lúc là sáng sớm, mặt trời mới mọc, cảnh sắc đang rất tươi đẹp.
Một mỹ nữ tóc vàng đứng trên cầu, dường như nàng đang thưởng thức cảnh đẹp cách đó không xa. Thế nhưng mái tóc vàng phiêu dật, còn có vóc người gợi cảm nóng bỏng kia khiến nàng trở thành phong cảnh đẹp nhất trên cầu.
Nhưng kỳ lạ là không có người nào đến gần nàng, dường như mỗi một người bước qua cầu lớn đều làm như không nhìn thấy nàng, hệt như bọn họ vốn không hề nhìn thấy nàng vậy.
Mà hiển nhiên Hạ Chí đột nhiên xuất hiện trên cầu lớn lại có thể thấy nàng. Trên thực tế, lúc này hắn đang đi về phía nàng.
Đi hai bước, trên mặt Hạ Chí xuất hiện vẻ cổ quái, sau đó hắn giơ tay lên, rất tùy ý ngắt một chút trong hư không, hệt như đang bóp nát thứ gì đó.
Mà cũng ngay lúc đó, cảnh tượng trong mắt hắn đã thay đổi. Mỹ nữ tóc vàng trên cầu lúc trước từ một thoáng cái biến thành mười mấy, sau đó trở nên càng nhiều hơn, tựa như một người đột nhiên có thuật phân thân, hơn nữa còn có thể hóa ra hàng vạn hàng ngàn phân thân vậy.
"Nữ nhi ngoan, biến hóa quá nhiều sẽ không tốt." Hạ Chí lẩm bẩm, bấm tay nhẹ nhàng bắn ra, những mỹ nữ tóc vàng này chợt biến mất sạch, chỉ còn lại một mỹ nữ tóc vàng vẫn đang đứng ở nơi đó như trước.
Khác biệt là lần này, mỹ nữ tóc vàng xoay đầu lại nhìn Hạ Chí, bĩu môi: "Người ta đang cố gắng học tập thật giỏi, mỗi ngày hướng lên đây, sao ngươi lại tới quấy rầy ta!"
"Có một tên lừa đảo nói ngươi bị bắt cóc, để ta chuẩn bị tiền chuộc, sau đó Đồng Đồng điện thoại cho ngươi nhưng ngươi không nghe máy, cho nên Đồng Đồng lo lắng" Hạ Chí thản nhiên nói: "Đợi lát nữa ngươi gọi điện thoại cho Đồng Đồng, đừng để nàng phải lo lắng"
"Biết rồi, ta sẽ gọi điện thoại cho Đồng Đồng tỷ tỷ." Mỹ nữ tóc vàng này đương nhiên là Charlotte, nàng bĩu môi: "Trước đây Đồng Đồng tỷ tỷ gọi điện thoại cho ta kiểu gì ta cũng nghe máy ngay, nhưng hiện tại nếu ngươi đã về rồi, ta cũng không quan tâm nhiều nữa. Lại nói hiện tại ta phải cố gắng thật nhiều, như vậy mới có thể đánh ngươi một trận... A, hình như ta lỡ miệng rồi!"
"Tuy đã vài ngày không gặp, ngươi tiến bộ rất nhiều, thế nhưng muốn đánh ta, đời này ngươi đừng hy vọng." Hạ Chí không chút hoang mang đáp.
"Hừ, ai kêu ta tiến bộ không lớn, ngươi nghĩ người ngươi thấy là ta sao?" Charlotte hừ một tiếng yêu kiều: "Ngươi bị lừa rồi..."
Bốp!
Một tiếng thanh thúy ngắt ngang giọng nói của Charlotte, mà Charlotte lúc trước đang đứng bên cầu lại đột nhiên biến mất, đồng thời, từ sau lưng Hạ Chí truyền tới một giọng nói có phần tức giận: "Hạ Chí chết tiệt, ta phải nói cho Đồng Đồng tỷ tỷ ngươi là tên háo sắc chết tiệt, ngươi sàm sỡ con gái của chính mình!"
Hạ Chí xoay người, nhìn Charlotte gợi cảm đang đứng ở nơi đó, lười biếng nói: "Tiếp tục cố gắng đi"
Charlotte lại đột nhiên ưỡn ngực, cười một tiếng quyến rũ với Hạ Chí: "Có phải Đồng Đồng tỷ tỷ không để ngươi sàm sỡ tỷ ấy không? Không phải bây giờ ngươi rất muốn sàm sỡ ta đấy chứ?
Kỳ thực người ta cũng không ngại...
Charlotte còn chưa nói xong Hạ Chí đã trực tiếp biến mất.
"Rõ ràng là tên háo sắc, sao phải chạy nhanh như vậy?"