"Đồng Đồng, bọn hắn muốn lừa ta, cho nên ta thuận thế lừa gạt bọn hắn một chút" Hạ Chí cười hì hì nói: "Ngươi không cảm thấy chơi như vậy rất vui sao?"
"Buồn chán!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi không thể làm chuyện gì khác có ý nghĩa hơn sao?"
"Đồng Đồng, ta cũng rất muốn làm chuyện khác, nhưng ngươi không để ta làm." Hạ Chí có vẻ rất vô tội.
"Ta làm việc, mặc kệ ngươi." Mặt Thu Đồng ửng đỏ. Tên lưu manh này lại đang nghĩ tới chuyện hư hỏng kia!
Thu Đồng nói là phải làm việc, nhưng trên thực tế, nàng lại cảm thấy tâm thần không yên. Vì vậy, không được vài phút, cuối cùng nàng đã không nhịn nổi mà ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí, lại phát hiện Hạ Chí cũng đang nhìn nàng.
"Này, ta hỏi ngươi, sao tên lừa đảo kia biết số điện thoại di động của ngươi?" Thu Đồng có chút khó hiểu: "Cho dù ngươi công khai số điện thoại, nhưng chẳng lẽ ngươi không thể cài đặt không nhận cuộc gọi từ người lạ sao?"
"Đồng Đồng, ta cảm thấy để người nào cũng có thể gọi điện thoại tìm được ta là chuyện tốt, như vậy sẽ có thêm rất nhiều thú vui"
Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Ta thấy ngươi đang rảnh rỗi đến phát chán!" Thu Đồng xem như đã hiểu rõ, tám phần mười là gia hỏa này đã công bố số điện thoại di động với mọi người thật.
"Đồng Đồng, ta tương đối rảnh rỗi, thế nhưng ta không nhàm chán." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Buổi tối ngươi muốn ăn cái gì?" Đột nhiên Thu Đồng chuyển sang chủ đề khác.
"Đồng Đồng, ta muốn ăn..." Hạ Chí mới vừa nói đến đây đã bị Thu Đồng ngắt lời.
"Quên đi, ngươi đừng nói, chắc chắn tên lưu manh ngươi sẽ chẳng thể nói được lời gì hay ho!" Thu Đồng có dự cảm, Hạ Chí lại sắp nói ra mấy món gì mà rau trộn Đồng Đồng rồi thịt kho tàu Đồng Đồng...
"Đồng Đồng, thật ra ta chỉ muốn ăn thịt mà thôi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Vậy buổi tối ta sẽ nấu thịt kho tàu cho ngươi!"
"Thật ra thịt kho tàu cũng không tệ... Chờ đã!" Đột nhiên Hạ Chí ngồi bật dậy từ trên ghế sofa, dáng vẻ có chút căng thẳng: "Honey, ngươi muốn tự mình nấu thịt kho tàu cho ta sao?"
"Làm gì vậy? Không được à? Lẽ nào ta không thể tự nấu cơm sao?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Không phải, honey, ta cảm thấy thật ra nấu cơm là việc rất cực khổ, thân là bạn gái hiện tại và lão bà tương lai của ta, ngươi không cần làm chuyện như vậy." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Đợi lát nữa tới siêu thị mua thức ăn với ta!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, không phải gia hỏa này đang ghét bỏ nàng rau xào chẳng ngon sao?
Trong lòng Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút buồn bực, nàng cảm thấy tài nấu nướng của mình cũng không tôi lắm, nhưng mấy tháng trước, nàng tình cờ nấu ăn một lần lại có thể khiến cả hai cha con Hạ Chí và Charlotte đều ghét bỏ nàng nấu nướng chẳng ngon!
Nhưng Thu Đồng cảm thấy, ngày sau kiểu gì nàng cũng phải nấu cơm, cũng không thể ăn ngoài mỗi ngày được, đúng không?
Về phần để Hạ Chí nấu cơm, nàng luôn cảm thấy không tốt lắm, tuy tài nấu nướng của hắn cũng không tôi.
Nói chung, Thu Đồng cảm thấy mình nên bắt đầu tập lại tài nấu nướng một chút, dù sao thì ngày sau bọn họ cũng chuyển lên núi ở, mấy thứ như cơm nước vẫn phải tự nấu thì tốt hơn. Dù sao nàng cũng không định mời bảo mẫu, bởi có bảo mẫu ở bên, sao bọn họ có thể sống thế giới hai người được?
Vì vậy, kế tiếp, Thu Đồng lại bắt đầu mở mạng học cách nấu thịt kho tàu, đồng thời nàng còn nghĩ xem đêm nay nên nấu thêm món gì khác nữa. Dù sao thì cả một bữa cơm, không thể chỉ nấu một món thịt kho tàu được.
Khả năng ghi nhớ của Thu Đồng cũng không tôi lắm, vì vậy, trong hai giờ kế tiếp, nàng nhớ được không ít thực đơn. Sau đó, còn chưa tới giờ tan học nàng đã quyết định tan làm sớm, lôi kéo Hạ Chí đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Cách trường trung học phổ thông Minh Nhật chừng một km có một siêu thị khá đông người, đa số người sống gần đây đều thích tới siêu thị này mua thức ăn cùng với những đồ dùng thường ngày khác. Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên Hạ Chí và Thu Đồng tới nơi này.
"Đồng Đồng, ngươi có muốn ngồi lên trên không?" Trong siêu thị, Hạ Chí đẩy xe đẩy, rất rất nghiêm túc hỏi.
"Ta cũng không phải con nít!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
Vốn đã nói tới đây mua thức ăn, nhưng sau khi vào siêu thị, Thu Đồng quyết định tiện thể đi dạo một phen, xem có thứ gì cần mua thêm hay không.
Việc làm ăn của siêu thị này không thể tính là cực kỳ tốt, nhưng lúc này trong siêu thị vẫn có mấy người đang mua đồ. Thoạt nhìn Hạ Chí và Thu Đồng vốn không khác gì các vị khách mua hàng khác, chỉ là Thu Đồng quá xinh đẹp, khiến một số người liên tục quay đầu nhìn lại.
"Oa, đó là Thu Đồng!" Không bao lâu, cũng cuối cùng có người nhận ra Thu Đồng.
"Đúng vậy, đó là bạn trai nàng Hạ Chí." Theo đó, ngay cả Hạ Chí cũng bị nhận ra.
"Thu Đồng thật đẹp, không ngờ nàng lại để mặt mộc đi dạo siêu thị, dung nhan thật thuần khiết."
"Không ngờ nàng cũng tới siêu thị mua thức ăn, thật không nghĩ tới"
"Nghe nói đoạn thời gian trước bạn trai Thu Đồng mất tích, hiện tại hắn đã trở về rồi sao?"
"Giờ ngươi mới biết à, đã về từ mấy ngày hôm trước rồi, lúc hắn về còn cầu hôn Thu Đồng ngay trước mặt mọi người nữa."
"Nói vậy bọn họ sắp kết hôn rồi sao? Nhưng trông hai người bọn họ cùng đi mua thức ăn kiểu kia, chắc chắn là đã ở chung"
Không ít người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, đối với tình huống này, Thu Đồng cũng tập mãi thành quen, tiếp tục theo Hạ Chí đi dạo siêu thị. Thỉnh thoảng nàng lại cầm lấy một vài thứ lên nhìn xem, có thứ được trả về chỗ cũ, cũng có thứ được bỏ vào trong xe đầy.
"Ngươi không muốn mua gì hết à?" Đi dạo một hồi, Thu Đồng không nhịn được hỏi Hạ Chí.
"Lúc đầu ta muốn mua một tá Đồng Đồng" Hạ Chí có vẻ hơi xúc động: "Nhưng nghĩ tới Đồng Đồng sắp nấu cơm tối cho ta, ta không nên mua thì hơn"