"Không được hỏi!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, sau đó lại định mở lọ Lao Gan Ma ra, nhưng sức lực của nàng thật không dám khen tặng, vặn vẹo vài cái vẫn không thể xoay mở. Thế là nàng lại đưa nó qua cho Hạ Chí: "Này, ngươi mở đi!"
"Đồng Đồng, không bằng chúng ta ra ngoài ăn đi" Hạ Chí nhận lấy lọ Lao Gan Ma, tiện tay xoay mở, đồng thời mở miệng nói.
"Muốn đi tự ngươi đi!" Thu Đồng tỏ vẻ giận dỗi. Đương nhiên, thoạt nhìn nàng càng giống như đang tự hờn dỗi bản thân hơn.
Thế là vừa dứt lời, Thu Đồng lại dùng đũa nhích một ít Lao Gan Ma ra, đưa vào miệng. Xem ra nàng định dùng Lao Gan Ma trộn cơm ăn thật.
"Khu khụ.." Đột nhiên Thu Đồng ho sặc sụa, có lẽ là vì lọ Lao Gan Ma này có vị siêu cay, trong lúc nhất thời nàng không kịp thích ứng nên mới bị sặc.
Đáng thương cho khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia, chỉ chớp mắt đã bị sặc đến đỏ bừng, ho khan mãi không thể ngừng lại.
Cũng may vào đúng lúc này, không biết Hạ Chí lấy được chai nước suối từ đâu ra đưa tới.
"Đồng Đồng, uống nước đi." Hạ Chí mở chai nước ra đưa cho Thu Đồng.
Thu Đồng ừng ực uống cạn nửa chai, sau đó mới miễn cưỡng ngừng ho khan. Nàng tiện tay đặt nửa chai nước suối còn lại trên bàn, khuôn mặt vẫn đang đỏ ửng, hiển nhiên nàng còn chưa khôi phục hoàn toàn.
"Ưm, đây có thể tính là bốn món mặn một món canh tiêu chuẩn"
Hạ Chí lẩm bẩm, coi bốn cái chai như bốn món ăn mặn, còn nửa chai nước suối có thể miễn cưỡng tính là canh.
Thu Đồng không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thoạt nhìn nàng còn đang tức giận, nhưng cuối cùng cũng không biết nàng đang tức giận chính mình hay đang giận Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ta vẫn nên tới phòng bếp xào hai món ăn thì hơn."
Cuối cùng Hạ Chí đứng lên.
"Không cần đâu, mấy món này cũng không phải không thể ăn!"
Cuối cùng Thu Đồng mở miệng, nàng lại cầm đũa lên, cũng không dám ăn Lao Gan Ma nữa mà bắt đầu có ý đồ với nước tương đậu.
Tương đậu này cũng không cay, thế là Thu Đồng thật sự nhích một ít ra trộn lẫn trong cơm, ăn một miếng nhỏ, sau đó nàng hơi cau mày, hiển nhiên món này cũng chẳng hợp khẩu vị của nàng.
"Honey, chờ ta năm phút đồng hồ, ta có thể xào xong đồ ăn" Hạ Chí vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.
"Này, ta đã kêu ngươi đừng đi rồi!" Thu Đồng hơi nóng nảy, nhưng nàng nói quá muộn, Hạ Chí đã mở cửa phòng bếp ra.
Đi vào vừa nhìn, Hạ Chí hơi ngây người, sau đó lẩm bẩm: "Cảm giác như bếp nhà chúng ta bị trộm đột nhập."
Trong phòng bếp rất lộn xộn, đồ gia vị còn có một số đồ ăn rơi lả tả khắp nơi, nồi dùng để xào rau đen thùi lùi, hơn nữa còn đang nằm thẳng dưới đất.
Vùi thịt cháy truyền đến từ trong thùng rác bên cạnh, Hạ Chí không khỏi cảm khái: "Thì ra kiệt tác của Đồng Đồng đều đã nằm trong sọt rác rồi."
"Này, lúc đầu ta nấu không kém tới mức ấy!" Giọng nói có chút không phục của Thu Đồng truyền đến từ cửa phòng bếp: "Lần đầu tiên ta làm thịt kho tàu rất đẹp mắt, chỉ hơi mặn một chút!"
"Cho nên Đồng Đồng ngươi đổ sạch nồi thịt kho tàu kia, chuẩn bị nấu một nồi ngon hơn sao?" Trên mặt Hạ Chí hiện lên chút kỳ quái.
"Này, lần đầu ta chỉ đổ hơi nhiều xì dầu với muối thôi, đương nhiên ta cảm thấy lần thứ hai ta có thể nấu ngon hơn!" Thu Đồng chu môi, thoạt nhìn còn có chút đáng yêu.
"Sau đó nồi thứ hai cháy sạch?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Đó là nồi thứ ba!" Thu Đồng hừ một tiếng yêu kiều: "Nồi thứ hai ta lại không cẩn thận nấu mặn hơn một chút, cũng chỉ là mặn hơn một chút thôi, sau đó ta lại cho thêm ít đường vào."
"Sau đó?" Hạ Chí bày ra vẻ cực kỳ hứng thú.
"Sau đó thì bỏ hơi nhiều đường!" Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Này, không phải ngươi luôn nói mình không gì không biết sao? Đừng hỏi ta nữa!"
"Đồng Đồng, ta đã bỏ cái năng lực không gì không biết đó đi." Hạ Chí cười xán lạn: "Honey, thật ra thịt kho tàu có ngọt cũng chẳng saO.
"Vấn đề nằm ở chỗ ta cảm thấy nó quá ngọt, cho nên ta lại bỏ thêm ít muối!" Thu Đồng có chút buồn bực: "Nhưng mãi mà mùi vị vẫn có gì đó không đúng. Thế là ta không ngừng bỏ đường bỏ muối, đến cuối cùng vốn không cách nào ăn được nữa!"
Thấy Hạ Chí bày ra vẻ rất muốn cười, Thu Đồng lại hờn dỗi: "Này, không cho cười!"
"Được rồi, honey, ta không cười thật, ta chỉ chuẩn bị rửa nồi rau ^ xào thôi." Hạ Chí vừa nói vừa chuẩn bị nhặt nồi từ dưới đất lên.
Đồ ăn mua về vẫn còn rất nhiều, trên thực tế, bên cạnh còn có một rổ rau xanh đã được rửa sạch. Dù chỉ xào cải xanh cũng tốt hơn nhiều so với bốn món mặn một món canh trên bàn hiện tại.
"Đần độn, đã nói không cần phải làm nữa mà!" Thu Đồng có chút tức giận: "Nồi bị hỏng rồi!"
Dừng một chút, Thu Đồng lại bổ sung: "Ngươi nghĩ ta chẳng thể xào nổi một nồi rau sao? Chỉ vì nồi bị cháy hỏng, cho nên hiện tại ta không cách nào rau xào được!"
Hạ Chí khom lưng cầm cái nồi dưới đất lên nhìn nhìn, sau đó gật đầu: "Ừm, đúng là bị hỏng rồi thật."
"Này, ngươi muốn cười thì cứ việc cười đi. Cứ để hết đó, đợi lát nữa ta lại thu dọn!" Lúc đầu Thu Đồng cảm thấy hơi mất mặt, không muốn nói cho Hạ Chí biết mình chỉ vì nấu một nồi thịt kho tàu mà lại nấu ra chật vật như vậy. Thế nhưng nếu hiện tại Hạ Chí đã biết, nàng cũng cảm thấy chẳng có gì phải xấu hổ nữa.
"Đồng Đồng, thật ra ta muốn nói cho ngươi biết một việc, đây không phải là lỗi của ngươi..." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Ngươi không cần an ủi ta, ta biết tài nấu nướng của ta không tốt, được chưa?" Thu Đồng quyết định chấp nhận sự thật. Đúng là tài nấu nướng của nàng quá không ra gì, có lẽ là do lúc trước nàng không thực hành nhiều lắm.