"Ngươi có thể ngủ trên giường ở ký túc xá của ngươi." Thu Đồng hừ một tiếng, lúc này nàng lập tức hiểu được thâm ý trong lời Hạ Chí nói, gia hỏa này đang muốn ngủ trên giường của nàng!
Mặc dù hiện tại Thu Đồng đã chấp nhận Hạ Chí là bạn trai nàng, nhưng nàng không muốn tiến triển nhanh tới vậy. Huống chỉ hiện tại nàng cảm thấy, mấy ngày nay mới có thể tính là chính thức hẹn hò với Hạ Chí, trước đây gần như là Hạ Chí nửa ép buộc ở bên cạnh nàng, nàng vốn không có lựa chọn khác.
"Xem ra đêm nay ta vẫn phải ngủ sofa." Hạ Chí có vẻ hơi tiếc nuối.
"Ngươi chuẩn bị ngủ sofa một năm đi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Đồng Đồng, ngươi nói vậy có nghĩa một năm sau ta có thể ngủ trên giường ngươi rồi sao?" Hạ Chí lập tức hỏi.
2, Khuôn mặt Thu Đồng nóng bừng lên, có chút xấu hổ: "Này, ta cũng không nói như vậy!"
"Cũng đúng, một năm quá dài." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Hai người cứ cười nói ầm ĩ như vậy tới tận cửa túc xá của Thu Đồng. Lúc này Thu Đồng không cho Hạ Chí vào cửa, cũng may Hạ Chí đã có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa, hắn cũng không cưỡng cầu.
"Honey, hôn một cái chúc ngủ ngon đi." Nhưng Hạ Chí vẫn có yêu cầu khác.
Thu Đồng lại trực tiếp vào nhà, đóng cửa lại.
"Đồng Đồng, nhũ danh của ngươi là keo kiệt à." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó, xoay người rời đi.
Thành phố Thanh Cảng, trong một khu biệt thự nào đó, xe cứu hỏa còn chưa rời đi, đèn báo hiệu cũng đang lóe lên, vào lúc này, cuối cùng Hàn Tiếu cũng lái xe chạy tới.
"Long cảnh quan, người cũng tới rồi sao?" Hàn Tiếu vừa liếc mắt đã thấy mỹ nữ cảnh quan Tequila, nàng và Tequila có thể tính là người quen.
"Vụ án này có liên quan tới Thu Đồng tiểu thư, đương nhiên ta phải tới." Tequila gật đầu: "Thu Đồng tiểu thư không muốn tới ư?"
"Ừm, nàng không muốn quản chuyện này." Hàn Tiếu liếc nhìn bốn phía, sau đó tiếp tục hỏi: "Long cảnh quan, tình huống ở đây thế nào rồi? Là có người phóng hỏa hay sự cố ngoài ý muốn? Còn có, bên trong vốn có người ở, có xuất hiện thương vong không?"
"Căn cứ kết quả điều tra sơ bộ của đội phòng cháy chữa cháy, vụ này có hiểm nghỉ phóng hỏa nhưng không phát hiện có người chết trong nhà. Tình huống trước mắt đại khái là như vậy, còn phải điều tra sâu hơn một bước." Tequila trả lời: "Chúng ta đang tìm Thu Tử Khang, không thể loại trừ khả năng chính Thu Tử Khang phóng hỏa đốt biệt thự:
"Ta thấy rất có thể là hắn ta làm thật, tiểu tử này đúng là lòng lang dạ sói, trước đây ta còn tưởng hắn có chút lương tâm." Hàn Tiếu cũng hơi tức giận: "Sớm biết vậy trước đây không nên cho hắn ta vào ở!"
"Hàn luật sư, ta sẽ điều tra rõ ràng." Tequila cười một tiếng, nhưng vừa mới dứt lời, đột nhiên Tequila phát hiện tất cả mọi người ở xung quanh đã biến mất, mà đồng thời, trước mặt nàng xuất hiện thêm một người.
"Hạ lão sư?" Tequila ngẩn ngơ, người mới vừa xuất hiện trước mặt nàng chính là Hạ Chí.
"Ngươi để những cảnh sát khác xử lý vụ biệt thự bị cháy đi, cũng không cần đích thân tham dự màn thẩm vấn Thu Tử Khang"
Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh: "Nếu những cảnh sát khác không tìm được chứng cứ Thu Tử Khang phóng hỏa, vậy cứ thả hắn"
"Được, ta đã hiểu nên làm như thế nào." Tuy trong lòng Tequila hơi buồn bực, nhưng nàng cũng không hỏi nguyên do, chỉ nhận lời.
Một giây sau, bốn phía đột nhiên bình thường trở lại, Tequila phát hiện mình vẫn đang đứng trước mặt Hàn Tiếu, mà Hạ Chí thì đã tan biến không còn dấu tích.
Lúc này Hạ Chí đã tiến vào không gian tối tăm do hắn chế tạo ra, nhưng lúc này, trong không gian không chỉ có một mình hắn.
Chỉ nghe một tiếng rít gào, trong bóng tối có một cái bóng đánh về phía hắn, mà người này chính là một trong mấy tên lừa gạt bị Hạ Chí nhốt vào trong đêm nay.
"Rác rưởi." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó cái bóng này đột nhiên không thể động nữa.
Đối với tên lừa gạt này, thật ra hắn ta đã ở trong không gian tối tăm không chỉ mấy giờ, hắn ta đã ở đây một thời gian rất lâu rất lâu. Mà sở dĩ hắn ta có thể còn sống chỉ là vì hắn ta đã giết mấy người cùng tiến vào với hắn ta.
Mà mấy người kia đều đã biến thành thức ăn của tên lừa đảo còn sống sót này.
Trong không gian tối tăm này, trong vòng mấy tháng qua đã xảy ra một chuyện cực độ hắc ám, cực độ máu tanh.
"Hiện tại ngươi cứ chờ từ từ chết đói đi." Hạ Chí vung tay lên, cái bóng này trực tiếp biến mất.
Ỗ một góc khác trong không gian tối tăm, tên lừa đảo hung tàn dùng máu thịt đồng bạn để sống sót này sẽ vì đói bụng mà rời khỏi nhân thế.
Nhưng Hạ Chí cũng không quan tâm tới chuyện này, hiện tại hắn chỉ nghĩ tới chuyện chuẩn bị bữa sáng cho nha đầu thanh mai trúc mã của hắn.
Trên số hiệu U Linh Nữ Vương, hiện tại là sáng sớm. Thủy Linh mới vừa rời khỏi vương cung, dựa theo lời dặn dò của U Linh Nữ Vương mà chuẩn bị một bữa sáng rất thịnh soạn đưa tới.
U Linh Nữ Vương Hạ Mạt còn lạnh hơn cả núi băng đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh bàn, thoạt nhìn nàng đang chuẩn bị ăn điểm tâm.
"A, ngươi chuẩn bị ăn điểm tâm sao?" Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Hạ Mạt, sau đó, bên cạnh nàng lập tức xuất hiện thêm một người, chính là Hạ Chí.
"Lấy ra." Hạ Mạt vươn bàn tay trong suốt như ngọc.
Hạ Chí vươn tay, trong lòng bàn tay có thêm một quả táo, ừm, một quả táo màu đen.
"Quả táo này đã bị người khác cắn!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, có vẻ không vui lắm.
"Ách, nha đầu, ngươi không biết quả táo kiểu này rất được ưa chuộng sao?" Hạ Chí hơi ngây người.