Trên xe lửa, cuối cùng Thu Đồng quyết định chủ động đi tìm Hạ Chí, Hàn Tiếu cũng đã tỉnh, Thu Đồng bèn lôi kéo Hàn Tiếu mang theo hành lý đi về phía thùng xe Hạ Chí ngồi.
"A? Thu đại tiểu thư, sao Hạ đại soái ca nhà ngươi lại ngủ trong lối đi nhỏ?" Mấy phút đồng hồ sau, Hàn Tiếu có chút ngạc nhiên hỏi.
Thu Đồng cũng nhìn thấy Hạ Chí, lúc này, Hạ Chí đang ngồi trên ghế nhỏ ở hành lang gần cửa sổ, đầu dựa vào cửa sổ mắt nhắm lại, dường như đã ngủ thiếp đi.
Thu Đồng không khỏi bước nhanh, đi tới trước mặt Hạ Chí, lấy tay lôi kéo cánh tay Hạ Chí: "Này, ngươi dậy đi."
Hạ Chí mở mắt, cười xán lạn với Thu Đồng: "Đồng Đồng, chào buổi sáng"
"Sao ngươi lại ngủ ở đây?" Đột nhiên Thu Đồng cảm thấy đau lòng.
"À, bên trong có một cặp tình nhân, ta không muốn làm bóng đèn nên ra ngoài này để bọn hắn có thể sống thế giới hai người." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Ta nói này Hạ đại soái ca, sớm biết vậy ngươi nên đi tìm chúng ta, ta đã quen làm kỳ đà cản mũi, không thấy ngại" Hàn Tiếu không nhịn được nói. .
"Chẳng lẽ ngươi đã ngồi như vậy ngủ nguyên buổi tối?" Thu Đồng hơi tức giận: "Này, ngươi đi tìm ta sớm một chút, chúng ta còn có thể đổi chỗ, ngươi có bệnh sao?"
Mới vừa bắt đầu Thu Đồng còn hơi đau lòng, nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy tức giận, bình thường gia hỏa này không gì không làm được, kết quả khi lên xe lửa lại không biết nghĩ biện pháp để mình sống thoải mái hơn một chút?
"Dù sao thì Đồng Đồng ngươi cũng sẽ không ngủ chung với ta, cho nên ta không đi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây vô tội, sau đó hắn đứng lên: "Honey, có muốn an ủi ta một chút không, qua đây để ta ôm một cái?"
"Không ôm!" Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Chuẩn bị xuống xe thôi!"
Tàu hoả bắt đầu giảm tốc độ, chuẩn bị vào trạm, cửa ghế lô bên cạnh cuối cùng cũng mở ra, Thu Đồng không nhịn được nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong thật sự có một cặp tình lữ.
"Đại ca, cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn đại ca."
Lúc này, đôi tình nhân nhỏ còn nói lời cảm ơn Hạ Chí, mà lúc này cuối cùng Thu Đồng cũng tin tưởng Hạ Chí đã nhường chỗ lại cho bọn họ thật.
Điều này khiến Thu Đồng nghi ngờ, không biết có phải đầu óc gia hỏa này bị nước vào rồi không, hắn có lòng tốt trợ giúp người khác như vậy từ bao giờ?
Không đầy mười phút, tàu hoả đã ngừng lại ở ga thủ đô, Hạ Chí một tay kéo hành lý, tay kia nắm tay Thu Đồng, rất nhanh đã xuống xe, sau đó đi ra phía ngoài nhà ga.
Sau mười mấy phút, ba người lên một chiếc taxi đi tới khách sạn, bọn họ đã đặt khách sạn từ ngày hôm qua, hơn nữa khách sạn này còn do Hạ Chí đặt, cách nơi tổ chức buổi hòa nhạc tương đối gần.
"Ngươi ngủ một lát nhi, từ đây tới khách sạn còn phải mất một giờ." Trên taxi, Thu Đồng nói với Hạ Chí, giọng điệu của nàng tương đối dịu dàng.
Thu Đồng cho rằng tối qua Hạ Chí ngủ không được ngon, mà hiện tại trông hắn cũng có vẻ buồn ngủ.
"Được" Hạ Chí trực tiếp nằm lên trên đùi Thu Đồng, sau đó hắn lại làm ra vẻ chỉ chớp mắt đã tiến vào mộng đẹp.
Thu Đồng cảm thấy cạn lời, gia hỏa này sợ nàng không cho hắn ngủ trên đùi nàng sao? Lại có thể giả vờ ngủ thiếp đi nhanh như vậy.
Tuy nhiên, Thu Đồng cũng không đánh thức Hạ Chí. Xe chạy một hồi, Thu Đồng cũng cảm thấy mệt mỏi, trong lúc bất tri bất giác, nàng cũng nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Ngược lại Hàn Tiếu ngồi ở phía trước lại rất tỉnh táo, một đường cười nói hàn huyền với tài xế. Tuy hiện tại còn rất sớm nhưng thủ đô vẫn kẹt xe như thường. Sau khi chạy trên đường chừng một giờ, cuối cùng xe cũng dừng lại ở cửa khách sạn.
"Ôi, thu đại tiểu thư, Hạ đại soái ca, đến khách sạn rồi, thức dậy đi, hai người lên phòng rồi ngủ tiếp." Hàn Tiếu quay sang đánh thức hai người, đồng thời không nhịn được trào phúng: "Ta nói hai người các ngươi nha, chỉ một buổi tối không ngủ chung, kết quả ai cũng không thể ngủ ngon, sau này buổi tối hai người các ngươi vẫn nên ngủ chung thì hơn"
"Tiếu Tiếu, ngươi lại ăn nói lung tung!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hàn Tiếu một cái.
"Honey, ta cảm thấy Hàn đại luật sư nói rất đúng" Lúc này Hạ Chí cũng ngồi dậy từ trên đùi Thu Đồng.
"Xuống xe đi!" Thu Đồng nói xong lại xoa xoa bắp đùi, hai đùi đã bị gia hỏa này ngủ tới tê rần.
Một phen lăn qua lộn lại, khi vào khách sạn đã mười giờ. Hạ Chí thuê hai phòng, vốn dĩ dựa theo kế hoạch của Hạ Chí, Thu Đồng với hắn sẽ ngủ chung một phòng, một mình Hàn Tiếu ngủ một phòng. Trên thực tế, Hàn Tiếu cũng nguyện ý chia phòng như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là một mình Hạ Chí ở một phòng.
"Cần gì phải vậy? Đến tối, Thu đại tiểu thư ngươi cũng sẽ qua kia" Hàn Tiếu ở trong phòng cảm khái.
"Tiếu Tiếu, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Ta với hắn vốn không ở chung!" Thu Đồng trừng Hàn Tiếu, có chút tức giận.
"Được rồi, các ngươi không ở chung, các ngươi chỉ ngủ cùng nhau." Hàn Tiếu thuận miệng nói.
"Lười nói với ngươi!" Thu Đồng có chút xấu hổ: "Ta còn hơi buồn ngủ, ngủ một lát trước."
Thu Đồng thật sự cảm thấy buồn ngủ. Sau khi ngủ hơn một giờ trên xe, nàng cảm thấy càng mệt mỏi hơn. Vì chuẩn bị đủ tỉnh thần xem buổi hòa nhạc tối nay, nàng quyết định hiện tại đi ngủ bù trước.
Mà trong căn phòng cách vách, lúc này Hạ Chí cũng đang ngủ bù. Hắn nằm trên ghế sofa, dường như đã ngủ rất say, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên hắn mới mở mắt.
"Tiểu nam nhân, biết ta ở đâu không?" Giọng nói kiều mị lạ thưởng truyền đến, người gọi điện thoại tới chính là Đát Kỷ: "Hiện tại ngươi đến bên cạnh cửa sổ sẽ có thể thấy được hình ảnh rất đặc sắc nha"