"Hạ lão sư, ngươi có thể nói rõ hơn một chút không, ngươi nói lấy tiền là có ý gì?" Hiển nhiên Trịnh Mỹ cũng không biết rốt cuộc câu nói kia của Hạ Chí là ý gì, tuy nghe vào, dường như Hạ Chí nói hắn muốn thu tiền mới tiếp nhận phỏng vấn, nhưng nàng cảm thấy suy nghĩ này cũng quá bất hợp lí. Làm phóng viên lâu như vậy, nàng chỉ biết có không ít người thậm chí nguyện ý xuất tiền xin nhờ phong viên đến phỏng vấn, chứ chưa từng thấy người nào muốn lấy tiền mới bằng lòng nhận phỏng vấn.
Mặc dù là quan lớn hoặc phú hào, tối đa bọn hắn cũng chỉ không muốn nhận phỏng vấn mà thôi, không thể nào nói mấy lời kiểu lấy tiền mới tiếp nhận phỏng vấn.
"Đơn giản như vậy, thế mà các ngươi lại có thể không hiểu, thật không biết các người làm phóng viên kiểu gì." Hạ Chí đứng đó lắc đầu cảm khái, "Được rồi, ta nói rõ hơn một chút vậy, muốn ta trả lời vấn đề của các ngươi, đưa tiền trước đi."
Đám người bốn phía đưa mắt nhìn nhau, này… cái gọi là lấy tiền, rõ ràng thật đúng là lấy tiền? Người này chỉ là một giáo viên thể dục, vậy mà phải đưa tiền mới nhận phỏng vấn?
Hơn nữa, lại còn ngay dưới tình huống trường học của bạn gái hắn đang gặp phải nguy cơ, mà hắn thì yêu cầu có tiền mới bằng lòng nhận phỏng vấn, này… đây thật đúng là quyết tâm muốn trường học này phải đóng cửa đúng không?
"Hạ lão sư, ngươi muốn nói, chúng ta phải đưa tiền cho ngươi ngươi mới bằng lòng trả lời vấn đề của ta?" Trong giọng nói của Trịnh Mỹ tràn ngập khó có thể tin, câu trả lời này quá không thể tưởng tượng nổi, làm phóng viên nhiều năm như vậy, đối tượng cố gắng muốn đưa tiền cho nàng để được nàng phỏng vấn cũng không ít, nhưng người ngửa tay đòi tiền nàng, đây tuyệt đối là người đầu tiên, nhưng hết lần này tới lần khác, người này lại không có điểm gì đặc biệt, chỉ là giáo viên thể dục của một trường trung học phổ thông mà thôi.
Cho dù bạn gái hắn là Thu Đồng, cho dù trên lý thuyết bạn gái hắn có giá trị trăm ức, nhưng tối đa cũng chỉ là bạn gái hắn đặc biệt, không phải hắn đặc biệt. Hơn nữa, nói trở lại, giá trị trăm ức của Thu Đồng chỉ là trên mặt lý luận, bởi vì điều đó được xây dựng trên cơ sở trường trung học phổ thông Minh Nhật phải đóng cửa. Trên thực tế, hiện tại Thu Đồng cũng không có bao nhiêu tiền.
"Không sai." Câu trả lời của Hạ Chí rất dứt khoát, thoạt nhìn có vẻ như rất lẽ thẳng khí hùng.
"Hạ lão sư, xem ra muốn phỏng vấn ngươi cũng thật không dễ dàng, không biết ngươi muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng trả lời vấn đề vừa rồi của ta?" Trong giọng nói của Trịnh Mỹ có châm chọc rõ ràng, giờ khắc này, nàng đã không còn chút hảo cảm nào với Hạ lão sư này.
"Ừm, không nhiều lắm, chỉ một tí tẹo như thế là tốt rồi." Hạ Chí vươn một ngón tay.
Một chút là tốt rồi?
Trong lòng mọi người thầm khinh bỉ, thằng này công nhiên đòi tiền phóng viên, khẳng định hắn muốn không chỉ một chút, một ngón tay này ai biết đại biểu cho bao nhiêu?
Chẳng qua, lúc này mọi người cũng không nói chuyện, bọn hắn chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn hoặc quay chụp Hạ Chí, chuyện này cứ để Trịnh Mỹ kênh giáo dục kia đi lăn lộn, dù sao thì hiện tại Hạ Chí cũng chưa đòi tiền từ chỗ bọn hắn.
"Hạ lão sư, ngươi nói xem rốt cuộc là bao nhiêu? Một nghìn hay là một vạn?" Trịnh Mỹ cười lạnh một tiếng, nàng nhưng không tin Hạ Chí đại đình quảng chúng đòi tiền như thế lại chỉ muốn một trăm đồng.
"Ah, cũng không phải." Hạ Chí vẫn còn đang cố ý làm ra vẻ bí ẩn.
Vô số người oán thầm trong lòng, thằng này không thể dứt khoát một chút sao?
"Hạ lão sư, ngươi cảm thấy ngươi giá trị mười vạn sao?" Trịnh Mỹ thật sự nổi giận, đây là lão sư chó má gì, phỏng vấn đòi tiền cũng thôi đi, vậy mà một vạn hắn còn ngại ít? Hắn thật coi mình có thể thành bạn trai của Thu Đồng là có thể biến thành đáng tiền sao?
"Trịnh phóng viên, không nên dùng giá trị của chính ngươi để cân nhắc người khác, ngươi không đáng mười vạn, không có nghĩa ta cũng không đáng mười vạn." Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình thản như cũ, "Chẳng qua, ngươi yên tâm, ta sẽ không tìm ngươi muốn một vạn hoặc mười vạn, không phải là vì ta không đáng nhiều tiền như vậy, mà là vì ngươi nghèo."
Trịnh Mỹ tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, gần như nàng đã muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nàng nghèo thì thế nào? Không phải nàng chỉ không muốn bám vào người giàu có thôi sao? Gia hỏa này có thể bám được một nữ nhân giàu có đã cho rằng mình rất giỏi sao?
Nhưng cuối cùng Trịnh Mỹ cũng chỉ nhịn xuống, nàng là phóng viên, tới nơi này không phải để cãi nhau với Hạ Chí.
"Hạ lão sư, vậy ngươi có thể thẳng thắn một chút, nói cho cùng ngươi cần bao nhiêu tiền?" Trịnh Mỹ cố nén lửa giận, mở miệng hỏi.
"Rất đơn giản, ngươi cho ta một hào là được." Hạ Chí không nhanh không chậm nói (1 hào = 1/10 tệ - đơn vị tiền xu phổ biến của TQ).
Một hào?
Bốn phía một mảnh xôn xao, gia hỏa này đang đùa giỡn người chơi sao? Đầu năm nay một hào có thể làm gì? Ngay cả mua một chiếc bánh bao cũng không đủ, lúc nãy hắn đòi tiền, kết quả là chỉ cần một hào, đây rõ ràng là đang đùa người. Nếu không, hắn chính là đang châm chọc Trịnh Mỹ quá nghèo, chỉ có thể lấy được một hào? Nghèo cũng sẽ không nghèo tới mức này, ngay cả tên khất cái trên đường, trong bát trước người thông thường cũng phải có mấy tệ!
"Hạ lão sư, ngươi không muốn tiếp nhận phỏng vấn cứ việc nói thẳng, chơi thủ đoạn nhỏ như vậy thú vị sao?" Trịnh Mỹ có chút tức giận, đương nhiên nàng sẽ không thật sự lấy ra một hào đưa cho Hạ Chí, bởi vì nàng cũng hiểu được, Hạ Chí đang cố ý trêu đùa nàng.
"Trịnh phóng viên, ngươi thực sự quá xem trọng chính mình rồi, ta không có hứng thú lãng phí thời gian chơi thủ đoạn nhỏ gì với các ngươi." Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ta để ngươi đưa một hào, là vì ta muốn thuyết phục bản thân mình chí ít chuyện này cũng có một xu quan hệ với ngươi, hiện tại ngay cả một hào ngươi cũng không chịu đưa, vậy trường trung học phổ thông Minh Nhật có đóng cửa hay không thì có liên quan quái gì với ngươi? Nếu ngay cả quan hệ một xu cũng không có, ta cần gì phải trả lời vấn đề của ngươi?"