"Sao lại thế này? Lẽ nào ngay cả chuyện nhỏ như học sinh đánh nhau, cục công an thành phố cũng muốn trực tiếp chịu trách nhiệm?" Cảnh sát này lau nước trên mặt một chút, có chút căm tức hỏi.
"Đừng hỏi ta rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, ta cũng không biết, nói chung hiện tại, chuyện nơi này không tới phiên chúng ta quản." Một cảnh sát khác có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Được rồi, chúng ta đi thôi, lão sư nơi này không dễ chọc, học sinh cũng không dễ chọc, chúng ta chỉ là cảnh sát bình thường, tốt nhất là không nên dính vào, cứ để cục công an thành phố dày vò đi thôi."
Hiển nhiên cảnh sát này không quá muốn quản chuyện này, bởi vì trên thực tế, ngoại trừ lần cuối cùng Hạ Chí trực tiếp ném bay cảnh sát là tương đối quá đáng, nếu thật muốn làm ra lẽ, dù là trước đó học sinh quét dọn hay hiện tại là bắt đầu hất nước, vốn cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Nơi này là địa bàn trường trung học phổ thông Minh Nhật, người ta quét tước vệ sinh và vân vân trong nhà mình vốn là chuyện không thể soi mói, mặc dù ai cũng biết bọn họ đang lợi dụng lổ hổng pháp luật, nhưng vấn đề là bọn họ vẫn chưa đánh người, tối đa cũng chỉ làm hỏng một số máy móc. Mà bọn họ còn là học sinh, rất nhiều người còn chưa đầy mười tám tuổi, có thể làm gì bọn họ được?
Lại càng không cần phải nói đám học sinh này mỗi người đều là thổ hào, trong nhà ít nhiều gì cũng có chút bối cảnh, nói trắng ra, bọn hắn chỉ là cảnh sát bình thường nhất, hơn nữa lúc đầu học sinh người ta cũng không nhắm về phía cảnh sát, đám học sinh này chỉ nhắm về phía đám phóng viên mà thôi, bọn hắn hoàn toàn không cần phải cản cướp thay đám phóng viên kia.
Tuy trong lòng cảnh sát mặt mũi tràn đầy nước rất phiền muộn, nhưng theo đồng sự không muốn tiếp tục truy cứu, mà cục cảnh sát cũng không để bọn hắn nhúng tay, cộng thêm hiện tại cả người hắn ta ướt đẫm, rất cần trở về thay quần áo, cuối cùng, hắn ta cũng chỉ có thể tức giận, đứng xa xa đưa mắt nhìn Hạ Chí, sau đó theo đồng nghiệp lên xe cảnh sát rời đi.
"Cảnh sát lại có thể đi!"
"Kỳ quái, cảnh sát cứ đi như vậy?"
"Chẳng lẽ là đi gọi chi viện?"
"Không lý nào lại vậy, dù cần chi viện bọn họ cũng không cần đi, cứ chờ ở chỗ này là được..."
"Không sai, là đi thật..."
Bất luận là đám người xem náo nhiệt hay là đám phóng viên đều phát hiện cảnh sát đã lui lại, mà hiện tại đám phóng viên này cũng đều rất chật vật, phần lớn người đều bị nước dội ướt, mà cameras máy ảnh thậm chí là di động gần như đều bị nước vào. Tuy nguyên một đám đều cảm thấy hết sức biệt khuất, nhưng dưới tình huống hiện tại, dường như bọn hắn cũng chỉ có thể rời khỏi.
Nhưng nếu cứ rời đi như vậy, trong lòng bọn hắn luôn cảm thấy không cam, làm phóng viên nhiều năm như vậy, rất ít khi bọn hắn bị người ta đối xử như thế. Tuy nói thỉnh thoảng bọn hắn cũng sẽ gặp một vài người hung tợn ngăn cản phỏng vấn, nhưng ít nhất bọn hắn còn có thể báo cảnh sát đòi một lời giải thích. Nhưng chuyện hôm nay, bọn hắn luôn cảm thấy bản thân quá oan uổng, bởi vì bọn hắn muốn đòi một lời giải thích cũng không dễ dàng.
Trong lúc đám phóng viên này còn đang xoắn xuýt, đã có mấy phóng viên lặng lẽ rời khỏi, mà trong số những phóng viên rời đi trước nhất này có Thạch Tân bị Hạ Chí chỉ trích thu một vạn tệ, còn có nữ phóng viên đã bị hắn chỉ trích thu năm mươi vạn, còn có mấy người khác.
"Hơn phân nửa là mấy người kia thực sự thu tiền!" Có phóng viên thấy một màn như vậy, lại bắt đầu nói với phóng viên mình quen thuộc.
"Ta thấy cũng đúng, quên đi, chúng ta cũng đi thôi, ngay cả đám khốn nạn thu tiền làm việc cũng đi rồi, chúng ta còn ở lại nơi này làm gì?" Trong giọng nói của phóng viên mang theo oán giận vô tận, trong số những phóng viên ở đây, người thật sự thu tiền rất ít, phần lớn phóng viên chỉ đến để cướp tin tức mà thôi.
Chuyện phát triển đến hiện tại đã hoàn toàn biến dạng, có thể nói là siêu cấp vượt khỏi dự tính của tất cả mọi người. Sau khi đám phóng viên thu tiền rời đi trước, những phóng viên khác rốt cục cũng nhao nhao quyết định rời đi, xấp xỉ chừng mười phút đồng hồ sau, trên cơ bản tất cả phóng viên đã rời khỏi. Mà đám người đang xem náo nhiệt, mắt thấy không còn náo nhiệt gì để xem, bọn hắn cũng đều tự rối rít rời đi. Cứ như vậy, nơi cổng chính trường trung học phổ thông Minh Nhật rốt cục cũng chỉ còn lại hai mươi chín học sinh lớp thổ hào.
"Đều đi rồi?"
"Đây là phóng viên gì vậy, người ta lên chiến trường còn có thể kiên trì, mà chỉ mới vậy bọn hắn đã chạy mất?"
"Một chút tiết tháo cũng không có!"
"ĐM, ta còn chưa chơi chán đâu!"
Đám học sinh lớp thổ hào có vẻ rất thất vọng, bọn hắn còn chưa chơi chán thật, nhưng hiện tại, nơi cổng đã không có người cũng không có xe, bọn hắn cũng không thể chơi được nữa.
"Thời gian lên lớp, không nên ồn ào." Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, mà nghe được giọng nói này, mọi người rất tự giác an tĩnh lại, trong lúc vô hình, uy tín của Hạ Chí lại tăng lên thêm vài phần.
Thật ra, hành động ném bay một cảnh sát của Hạ Chí vừa rồi cũng rơi vào trong mắt những người này. Cho dù những học sinh này đều xuất thân từ gia đình phú hào, nhưng bình thường gặp cảnh sát bọn hắn vẫn sẽ có phần cố kỵ. Lúc trước sở dĩ bọn hắn dám dùng chổi quét cảnh sát, nói cho cùng thật ra cũng là vì bọn hắn đã chơi điên mất. Nhưng nếu muốn bọn hắn trực tiếp đi công kích cảnh sát, phần lớn bọn hắn sẽ không dám. Nhưng trước mặt người nhiều như vậy, Hạ Chí lại có thể ném bay một cảnh sát ra xa như thế, hành động này khiến đám học sinh không tự chủ được có chút ngưỡng mộ.
"Quét dọn sạch sẽ cổng trường đi." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa.
A?
Mọi người há to mồm, không phải đã không còn người nào sao? Còn phải quét dọn sạch sẽ?
"Hạ lão sư, hiện tại không có người cũng không còn xe, chúng ta còn quét cái gì?" Một nữ sinh mở miệng hỏi, có lẽ là vì Hạ Chí đối xử quá tốt với Mạc Ngữ, đến mức mọi người cảm thấy hẳn là Hạ Chí càng ưa thích nữ sinh, cho nên thông thường đều là nữ sinh dẫn đầu hỏi trước.
"Đương nhiên là quét rác." Hạ Chí thản nhiên nói: "Các ngươi cúi đầu nhìn xem, ở đây rất sạch sẽ sao?"