"Hiệu trưởng, thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, lớp thiên tài vừa đuổi một đệ tử, nói cách khác, chúng ta thiếu một học sinh, hiện tại, chúng ta lại bán đấu giá danh ngạch này, ai muốn vào lớp thiên tài làm đệ tử của ta thì phải xây hết tất cả công trình thể dục trong trường." Hạ Chí nói xong lời cuối cùng, lại cười xán lạn với Thu Đồng, "Hiệu trưởng, lấy thân phận của chúng ta, sao có thể đi kéo tài trợ? Phải là người khác tới xin tài trợ cho chúng ta mới được."
Thu Đồng cắn răng, khoảng chừng mười giây đồng hồ sau nàng mới phun ra ba chữ: "Ngươi đi ra ngoài!"
"Đồng Đồng..." Hạ Chí mở miệng muốn nói điều gì.
Thu Đồng cắn răng, gằn từng chữ từng câu: "Hiện tại ta không muốn nói chuyện với ngươi!"
"Được rồi, Đồng Đồng thân yêu, vậy ta sẽ trở lại sau." Hạ Chí xoay người đi ra phía ngoài, đồng thời lắc đầu cảm thán, "Ta đề cử phương pháp tốt như vậy thế mà nàng vẫn tức giận, quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp lại càng tùy hứng, chẳng qua ai bảo ta thích nàng đây, để nàng tùy hứng đi."
Hạ Chí biến mất ở cửa phòng làm việc, Thu Đồng ngồi trong phòng nghiến răng nghiến lợi, trong miệng lại một hơi phun ra hơn mấy chục từ ngữ mắng người, tên hỗn đản này đúng là bệnh thần kinh trong đám bệnh thần kinh, ngay cả loại suy nghĩ hiếm có như bán một vị trí trong lớp thiên tài hắn cũng có thể nghĩ ra. Đây vốn là một trường học không có học sinh nào nguyện ý tới học, đầu óc hắn phải vào bao nhiêu nước mới có thể cảm thấy người ta sẽ nguyện ý tiêu số tiền lớn đi xây bể bơi để mua loại danh ngạch nát này!
"Chắc chắn đầu tên hỗn đản này đã bị nước hồ bơi lấp đầy!" Thu Đồng rất muốn khoan một cái lỗ trên đầu Hạ Chí, xem nước chảy ra từ bên trong có thể trực tiếp lấp đầy hồ bơi hay không!
Trong lúc Thu Đồng ngồi đây mắng Hạ Chí, nơi cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật có một chiếc Rolls-Royce màu đen xuất hiện. Chiếc Rolls-Royce im hơi lặng tiếng ngừng ở cửa, sau đó tài xế xuống xe, đi về phía phòng bảo vệ.
Tài xế này là một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi, nhưng cũng mặc âu phục, thoạt nhìn khí độ không tầm thường, hiển nhiên hắn ta cũng không phải tài xế thông thường. Hắn ta vốn định vào phòng bảo vệ, nhưng người què đã đi ra trước.
Thấy người què, nam nhân trung niên này hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn ta đã mở miệng, giọng điệu khá lịch sự: "Chào ngươi, Trần tiên sinh của chúng ta muốn thăm hỏi Thu Đồng hiệu trưởng của quý giáo, còn xin mở cửa thông hành."
"Hôm nay Thu hiệu trưởng không có hẹn trước với bất kỳ người nào." Người què thản nhiên nói: "Muốn gặp Thu hiệu trưởng, phải ghi danh hẹn trước."
"Trần tiên sinh của chúng ta là..." Nam nhân trung niên kia muốn báo ra thân phận.
Người què lại ngắt lời nam nhân trung niên: "Bất kể là ai, hẹn trước."
"Được rồi, ta đăng ký thay Trần tiên sinh một chút." Nam nhân trung niên nhíu mày, rõ ràng hơi không vui.
"Kêu chính hắn ta đến." Người què lại thản nhiên nói.
"Bản thân ngươi..." Rốt cục nam nhân trung niên cũng muốn nổi giận.
Nhưng vào lúc này, một giọng ôn hòa truyền đến: "Tiểu Ngũ, không sao, để ta tới đi."
Cửa sau Rolls-Royce đã được mở ra, một lão nhân tóc muối tiêu đã xuống xe, sau lưng hắn ta là hai người trẻ tuổi vạm vỡ, hiển nhiên là hộ vệ của hắn ta. Khắp khuôn mặt lão nhân này đầy nếp nhăn, trên gương mặt phong sương đã khắc đầy dấu vết năm tháng, thoạt nhìn có vẻ hơi già nua. Nhưng cặp mắt của hắn ta lại hết sức thâm thúy, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Lão nhân chậm rãi đi tới trước mặt người què, ngữ khí ôn hòa: "Chào ngươi, ta là Trần Thiên Thành, vì đột nhiên có ý muốn tới thăm hỏi Thu Đồng tiểu thư cho nên chưa hẹn trước, không biết hiện tại tiên sinh có thể thay ta gọi điện thoại cho Thu Đồng tiểu thư, giúp ta hỏi thăm một chút xem hiện tại nàng có bằng lòng gặp ta không?"
"Chờ đi." Người què hờ hững phun ra hai chữ, sau đó xoay người đi vào phòng bảo vệ.
"Trần tiên sinh..." Người nam nhân trung niên bị gọi là Tiểu Ngũ hơi bất mãn, hiển nhiên hắn ta bất mãn với thái độ của người què.
"Tiểu Ngũ, ta tới nơi này là vì nơi đây không giống bình thường." Lão nhân cười nhạt một tiếng.
Nam nhân trung niên lập tức nghĩ đến điều gì, cũng không thèm nhắc lại, cứ đứng bên cạnh lão nhân chờ đợi như vậy.
Hai phút sau đó.
Người què đi ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn lão nhân tự xưng Trần Thiên Thành: "Thu hiệu trưởng chờ ngươi ở phòng làm việc của nàng."
"Cảm ơn." Trần Thiên Thành gật đầu với người què, sau đó cất bước trầm ổn đi vào trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà nam nhân trung niên kia cũng theo sát, muốn đi vào, thế nhưng hắn ta phát hiện đột nhiên phía trước có một cánh tay ngăn cản hắn ta, một cánh tay do kim loại đúc thành.
Giọng nói lạnh lùng của người què cũng vang lên theo: "Thu hiệu trưởng chỉ gặp một mình hắn ta."
Nam nhân trung niên lập tức nổi giận, nhưng tại lúc này, giọng nói của Trần Thiên Thành đã vang lên: "Các ngươi chờ ta ở đây đi."
Vì vậy, nam nhân trung niên buộc lòng phải im lặng, mang theo một bụng oán khí nhìn người què, mà người què lại xoay người tiến vào phòng bảo vệ, hiển nhiên hắn ta vốn không có hứng thú quan tâm tới nam nhân trung niên trước mặt.
Lúc này, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Thu Đồng lại có chút ngây người. Hiện tại nàng đã chẳng hơi sức tiếp tục nổi giận với Hạ Chí, vừa rồi khi nàng nhận được điện thoại từ phòng bảo vệ gọi tới, nàng còn cho rằng mình nghe lầm, Trần Thiên Thành? Chính là Trần Thiên Thành mà nàng từng nghe nói tới sao?
Sau khi xác nhận Trần Thiên Thành đúng là một vị lão nhân thoạt nhìn chí ít cũng hơn sáu mươi tuổi, Thu Đồng lại bắt đầu cảm thấy, rất có thể đây chính là Trần Thiên Thành mà nàng biết. Nhưng vấn đề là, Trần Thiên Thành tìm nàng làm gì?
Mấy phút đồng hồ sau, tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, Thu Đồng ngẩng đầu, sau đó nàng xác định, quả nhiên đúng là Trần Thiên Thành kia!