Vốn dĩ, điện thoại bị khóa máy cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn, chỉ có điều Thu Đồng biết Hàn Tiếu đang muốn đi điều tra tư liệu của Hạ Chí, mà Hàn Tiếu não động mở lớn cho rằng trong tư liệu của Hạ Chí có đại âm mưu gì đó, dĩ nhiên cũng khiến Thu Đồng có chút bận tâm an toàn của Hàn Tiếu.
Thu Đồng bắt đầu thử dùng những phương thức khác để liên hệ với Hàn Tiếu, nhưng đều không thành công. Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Thu Đồng cũng càng ngày càng bất an, trong lúc bất chợt, có mùi hương mê người bay vào lỗ mũi.
Ngẩng đầu, Thu Đồng lại thấy được Hạ Chí.
"Đồng Đồng, không ăn cơm là không tốt, đây là ta cố ý tới tiệm cơm chay để mua về cho ngươi, nhanh ăn đi." Hạ Chí đặt hai hộp đựng cơm trong tay tới trước mặt Thu Đồng, mà mùi thơm mê người này dĩ nhiên đã bay ra từ trong hộp cơm trước mặt.
"Không muốn ăn!" Thu Đồng tức giận nói, thật ra nàng đã cảm thấy đói bụng, hiển nhiên cũng muốn ăn, chỉ có điều hiện tại nàng đang lo lắng cho Hàn Tiếu, quả thật có chút không còn lòng dạ nào ăn cơm.
Nhìn Hạ Chí, Thu Đồng còn nói thêm: "Này, không phải ngươi nói ngươi không gì không biết sao? Ta có một người bằng hữu đột nhiên mất liên lạc, ngươi có thể tìm được nàng không?"
"Có thể." Hạ Chí không hề nghĩ ngợi đã trả lời ngay.
"Thật có thể?" Thu Đồng ngẩn ra, nàng vốn là thuận miệng nói, cũng không trông cậy vào Hạ Chí thật có cách.
"Đương nhiên, ta không chỉ không gì không biết, còn không gì không làm được." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Ngay cả chuyện như sinh con, nếu có sự trợ giúp của Đồng Đồng ngươi, ta vẫn có thể hoàn thành."
"Vậy ngươi mau tìm nàng giúp ta!" Thu Đồng không nhịn được lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, tên hỗn đản này càng ngày càng quá mức, thậm chí ngay cả chuyện như sinh con cũng nói hết ra.
"Đồng Đồng thân yêu, chờ ngươi ăn cơm xong, ta sẽ đi tìm bằng hữu ngươi." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Ăn thì ăn!" Thật ra Thu Đồng cũng rất muốn ăn, nếu Hạ Chí đã đồng ý tìm người giúp nàng, nàng vẫn quyết định tin tưởng hắn một lần, "Người bạn kia của ta tên..."
"Ta biết, Hàn Tiếu, ngươi chỉ có một người bạn này." Hạ Chí tiếp lời, cười tủm tỉm nói.
Thu Đồng ngẩn ngơ, tên hỗn đản này thật đúng là không gì không biết, lần này, nàng ngược lại có chút tin tưởng Hạ Chí có thể tìm được người.
Mùi thơm truyền tới từ trong hộp cơm có vẻ càng thêm mê người, rốt cục Thu Đồng cũng không do dự nữa, mở hộp đựng cơm ra bắt đầu ăn cơm trưa Hạ Chí đưa tới. Mặc dù tên hỗn đản này đã đi rồi về mấy lần, chẳng qua lần này, hắn vẫn tính là có chút thành ý, lại có thể cố ý đi tới tiệm cơm chay để mua cơm trưa cho nàng.
Thu Đồng bị Hạ Chí chọc tức vô số lần lúc sáng, lúc này tâm trạng lại không tự chủ được mà khá hơn rất nhiều. Mà tâm tình tốt, dường như nàng cũng ăn được nhiều hơn, trong lúc vô tình nàng lại có thể ăn hết cả phần cơm này. Phải biết rằng, dựa theo bình thường, cùng lắm nàng chỉ có thể ăn hết một phần ba số cơm trước mặt.
"Thấy Đồng Đồng ngươi ăn ngon như vậy, ta an tâm." Lúc này, Hạ Chí mở miệng nói.
"Ta có thể ăn ngon hay không mắc mớ gì đến ngươi?" Thu Đồng hừ một tiếng.
"Đương nhiên là có liên quan tới ta, nếu Đồng Đồng ngươi gầy đi, ta sẽ lỗ lớn." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Sao ta gầy ngươi lại thua lỗ?" Thu Đồng ù ù cạc cạc, thật ra nàng cũng muốn gầy đi một chút thật, nàng cảm thấy nếu mình gầy thêm một chút sẽ càng xinh đẹp hơn.
"Đồng Đồng, ngươi không biết sao? Cái gọi là nữ nhân muốn gầy bụng trước phải gầy ngực, nếu như ngươi gầy chẳng khác nào ngực nhỏ, đương nhiên ta sẽ thua lỗ." Hạ Chí vẫn trả lời một cách rất chăm chú như cũ, "Ta vẫn thích lớn hơn."
"Ngươi đi ra ngoài cho ta!" Thu Đồng cắn răng, tàn nhẫn trừng mắt Hạ Chí, tên hỗn đản này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng lưu manh!
"Quả nhiên không thể nói thật trước mặt nữ nhân." Hạ Chí lắc đầu thở dài, lại một lần nữa rất tự giác xoay người rời đi.
"Này, đứng lại, ngươi còn chưa tìm được Hàn Tiếu giúp ta đâu!" Đột nhiên Thu Đồng nhớ tới chuyện này, vội vã hô một câu.
"Đã tìm được." Giọng nói của Hạ Chí bay tới, mà bản thân hắn lại đã biến mất.
"Tìm được chỗ nào..." Thu Đồng có chút tức giận, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của nàng đổ chuông.
Thu Đồng ngẩn người, cầm điện thoại di động lên, phát hiện là một dãy số xa lạ. Đợi khi điện thoại di động vang lên đủ năm tiếng, nàng mới nhận điện thoại.
"Alo..." Thu Đồng đang muốn hỏi đối phương là ai, lại nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến: "Thu đại tiểu thư, cứu mạng!"
Đó chính là giọng nói của Hàn Tiếu, trong lúc nhất thời, Thu Đồng ngẩn ngơ, này… đây có thể coi là Hạ Chí đã tìm được sao? Nếu như không phải, vậy cũng quá đúng dịp đi?
Bên này Thu Đồng còn đang sững sờ, giọng nói buồn khổ của Hàn Tiếu đã truyền đến: "Thu đại tiểu thư, di động và túi tiền của ta đều bị người ta trộm mất, hiện tại trong người không còn đồng nào, trên đường muốn tìm người gọi nhờ điện thoại cũng bị người ta coi thành lừa đảo, vất vả lắm mới có một anh chàng đẹp trai nguyện ý cho ta mượn điện thoại. Nhanh, giang hồ cứu cấp, nghĩ biện pháp chuyển ít tiền cho ta đi, nếu không đêm nay ta phải nhịn đói ngủ cầu vượt..."
Trong lúc Hàn Tiếu đang tố khổ với Thu Đồng, Vương Tử Quốc lại ngồi trong một gian phòng ở Giả Nhật Thiên Đường đối diện trường trung học phổ thông Minh Nhật, mở máy vi tính mới vừa mua được, mở trình duyệt, căn cứ ký ức, nhập vào một địa chỉ IP.
Một khung đăng nhập xuất hiện, Vương Tử Quốc hít một hơi, sau đó lại nhập tài khoản và mật mã, mà những thứ này vốn là toàn bộ tin tức trên trang giấy trắng mà Hạ Chí kêu hắn ta ghi nhớ trước kia.
Lại hít một hơi thật sâu, Vương Tử Quốc nhẹ nhàng nhấn nút enter, trong lòng không tự chủ được cảm thấy kích động lên, hắn ta mơ hồ có dự cảm, một thế giới mới sẽ lập tức xuất hiện trước mặt hắn ta.