Cách đó không xa, vẻ mặt nhân viên pháp y của cục cảnh sát còn có đám nhân viên quản lý nghĩa trang đều rất quái dị, bọn hắn cảm thấy kỹ thuật biểu diễn của vị Hoàng cảnh quan này thực sự quá kém, rõ ràng hắn ta không muốn ngăn cản người ta, nếu không người ta chỉ đi bộ như vậy, mà bọn nhắn lại chạy theo phía sau, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cách nhau chừng một mét, dù là kẻ ngu si cũng không tin tưởng bọn họ thật sự muốn đuổi theo!
Thế nhưng bọn hắn lại không biết, lúc này Hoàng cảnh quan và vị cảnh sát kia đều cảm thấy bản thân mình gặp quỷ rồi, rõ ràng bọn hắn đang chạy, sao có thể hết lần này tới lần khác không cách nào đuổi theo Hạ Chí đang chậm rãi đi bộ?
Mà những người khác lại cho rằng hai cảnh sát này cố ý phóng túng, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không nhúng tay, phải biết rằng, hai cảnh sát hình sự này mới là người chịu trách nhiệm vụ án chân chính, những người khác chỉ tới hỗ trợ, người phụ trách còn không quản, sao bọn hắn có thể quản được?
Vì vậy, cứ như vậy, dưới hơn mười cặp mắt nhìn soi mói, Hạ Chí một tay dẫn Thu Đồng mỹ lệ khêu gợi, tay kia lại xách theo Thu Thiên Lương chậm rãi kéo lê trên mặt đất… Không sai, chính là kéo đi, hai chân Thu Thiên Lương còn đang trượt trên mặt đất.
"Buông, buông..." Thu Thiên Lương hô to, "Hoàng cảnh quan, cứu ta..."
Thu Thiên Lương la to, tiếng la nghe có vẻ quái dị vô cùng, mà ai cũng không biết rốt cuộc Hạ Chí muốn làm gì, ngay cả Thu Đồng cũng không biết. Chẳng qua khi Hạ Chí và Thu Đồng đi tới bên cạnh mộ phần của Thu Minh, những người vốn tương đối gần mộ phần đều rất tự giác mà tránh sang một bên, ngược lại vị Hoàng cảnh quan và thủ hạ của hắn ta còn đang đuổi theo, nhưng bọn hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách một mét trở lên với Hạ Chí.
Thu Đồng nhìn mộ bia, thoạt nhìn ảnh chụp trên bia mộ quen thuộc vô cùng, dường như người gia gia từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất thương yêu nàng vẫn còn đang nhìn nàng. Trong lúc bất tri bất giác, hai mắt Thu Đồng đã có chút mơ hồ, mấy ngày nay, nàng luôn không để mình sa vào bi thương, nàng biết, trên thực tế tự mình chỉ đang trốn tránh. Đến hiện tại nàng, nàng vẫn không cách nào thật sự tiếp nhận sự thật gia gia nàng đã rời đi.
"Gia gia, con rất nhớ ngài." Trong lòng Thu Đồng yên lặng nói nhỏ, nghiêng tay khẽ dụi mắt, cuối cùng nước mắt cũng không rơi ra, nàng không muốn gia gia thấy nàng khóc, nàng cần gia gia biết, nàng rất kiên cường, cho dù gia gia mất, nàng vẫn có thể sống một mình như cũ.
Từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn nhớ kỹ, ngay khoảnh khắc gia gia rời đi, gia gia vẫn đang lo lắng cho nàng, lo lắng một mình nàng trên đời này không ai chăm sóc. Khi nàng lên đại học, gia gia vẫn hy vọng nàng có thể tìm được một người bạn trai, nhưng gia gia cũng nói cho nàng biết, nhất định phải tìm người mình thích, không chỉ nàng thích hắn, mà nam nhân kia cũng phải thích nàng, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể hài lòng chân chính, cũng chỉ có như vậy mới thật sự có người chăm sóc nàng.
Thu Đồng vô thức quay đầu nhìn Hạ Chí một chút, người nam nhân mới chỉ quen biết mấy ngày này, người đại đa số thời gian đều có vẻ rất hỗn đản còn rất lưu manh, nhưng trong mấy ngày nay, hắn là người duy nhất thật sự trợ giúp nàng, cũng giống như bây giờ vậy.
Tuy hắn còn chưa phải bạn trai chân chính của nàng, nhưng gia gia ở dưới cửu tuyền thấy hắn ở chỗ này, không biết có thể được an ủi ít nhiều không?
"Quỳ xuống!" Đột nhiên Hạ Chí quát nhẹ một tiếng, đưa tay nhấn một cái, sau đó Thu Thiên Lương không bị khống chế quỳ trước mộ.
Rốt cục Thu Đồng cũng hiểu rõ, Hạ Chí là muốn Thu Thiên Lương quỳ xuống nhận sai trước mặt gia gia nàng.
"Thu Thiên Lương, loại người như ngươi mãi mãi cũng sẽ không nhận sai, ta cũng không trông cậy vào loại người như ngươi sẽ nhận sai, nhưng bây giờ, ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta, quỳ đủ hai mươi bốn giờ!" Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng, mà tay của hắn cũng buông lỏng ra, Thu Thiên Lương rất muốn đứng lên nhưng hắn ta lại kinh hãi phát hiện, vậy mà hắn ta lại không cách nào cử động, hắn ta chỉ có thể quỳ ở nơi này, mỗi khi hắn ta muốn nhúc nhích đứng lên, hắn ta lại cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ đè ép hắn ta lại.
Vẻ mặt đám người chung quanh tràn đầy cổ quái, đối với chuyện nội bộ Thu gia, thật ra những người này không rõ lắm, có mấy người còn đang nói thầm, không phải nói tôn nữ của Thu Minh Thu Đồng có liên quan đến việc sát hại gia gia chiếm đoạt gia sản sao? Vì sao bây giờ nhìn lại, dường như tình huống không đúng lắm? Từ lúc nào người bị tình nghi lại dám kiêu ngạo như vậy, khiến bạn trai của mình ép buộc phụ thân mình quỳ rạp xuống trước mộ gia gia?
"Đồng Đồng, mặc dù những chuyện ta làm hiện tại không có ý nghĩa quá lớn, nhưng nếu Thu Thiên Lương dám xuất hiện trước mộ của Thu lão tiên sinh, vậy cứ để hắn ta quỳ ở chỗ này đi." Lúc này Hạ Chí lại nhìn về phía Thu Đồng, bình tĩnh nói.
"Không, tuy chậm chút, nhưng với ta, chuyện này vẫn có ý nghĩa trọng đại như cũ." Thu Đồng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hạ Chí, "Hơn hai mươi năm qua, cho tới bây giờ, người này vẫn chưa từng thừa nhận sai lầm trước mặt gia gia, ngay cả nhận sai ngoài miệng cũng chưa từng có."
"Không được nhúc nhích!" Lúc này, một tiếng rống to truyền đến từ nơi không xa, mà có mấy người vô thức lên tiếng kinh hô, bởi vì bọn họ thấy, Hoàng cảnh quan đã rút súng lục ra, nòng súng nhắm chuẩn vào Hạ Chí.
"Quỳ xuống, quỳ xuống cho ta, hai tay ôm đầu, nếu không đừng trách ta nổ súng!" Hoàng cảnh quan lớn tiếng rống to, hiện tại trong lòng hắn ta có cảm giác biệt khuất vô cùng, hơn nữa còn cảm thấy rất quỷ dị, cho nên cuối cùng, hắn ta quyết định dùng súng để giải quyết vấn đề.
Hạ Chí chậm rãi xoay người nhìn Hoàng cảnh quan, nhưng vẻ mặt vẫn mây trôi nước chảy như cũ: "Ngươi có biết vì sao ta mặc kệ ngươi không?"