Vốn dĩ trong lòng Thu Đồng còn rất vui vẻ, dù sao gia hỏa này cũng đang tán thưởng nàng xinh đẹp, nhưng nghe hắn nói như thế, nàng lại không thể nhịn được mà trừng mắt liếc Hạ Chí: "Ai là hoàng hậu của ngươi?"
"Đồng Đồng, đương nhiên là ngươi." Hạ Chí thật dám tiếp lời, cười tủm tỉm trả lời.
"Đừng có nằm mơ, đi thôi, thời gian không còn sớm!" Thu Đồng lại liếc Hạ Chí, sau đó cầm lấy túi xách đi ra phía ngoài, mà trong lòng lại không nhịn được chửi bới Hạ Chí, tên hỗn đản này đúng là mơ tưởng hão huyền, rõ ràng còn muốn làm hoàng đế, chẳng lẽ hắn còn muốn lập tam cung lục viện ba ngàn giai lệ như hoàng đế hay sao?
Đi ra khỏi ký túc xá, hai người sóng vai đi về phía bãi đỗ xe, dọc theo đường đi, Hạ Chí mặc âu phục và Thu Đồng mặc lễ phục dạ hội đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
"Oa, hôm nay Hạ lão sư thật tuấn tú!"
"Hiệu trưởng đẹp tới có chút không giống người thường!"
"Lời này của ngươi sao cứ như đang mắng người?"
"Hiệu trưởng thật sự rất đẹp..."
"Khó trách mới vài ngày đã làm hư sofa..."
Cũng may Thu Đồng không nghe thấy loại nghị luận này, nhưng đột nhiên Thu Đồng lại cảm thấy có điểm gì đó không đúng: "Vì sao ta cảm thấy dường như trường học thiếu đi rất nhiều người? Hiện tại vừa lúc tan học, không phải nên có thể thấy rất nhiều học sinh sao?"
"Ngày nghỉ, đương nhiên cũng ít người." Hạ Chí thuận miệng trả lời một câu.
"Ngày nghỉ?" Thu Đồng càng ù ù cạc cạc, "Đùa gì vậy? Ngày nhà giáo vốn không được nghỉ."
Dưới tình huống bình thường, vào ngày nhà giáo, những lão sư không có lớp có thể nghỉ, nhưng trên căn bản học sinh sẽ không được nghỉ.
"Đông chủ có tin mừng, nghỉ một ngày." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Cái gì đông chủ có tin mừng..." Thu Đồng có chút tức giận, sau đó nàng biết, "Là ngươi cho nghỉ?"
"Đúng vậy, Đồng Đồng, hôm nay ngươi phải đi lãnh thưởng, tuy giải thưởng này không quan trọng, nhưng cũng có thể tính là việc vui, cho nên ta cho mọi người nghỉ một ngày." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
"Ngươi xác định khi ngươi thông báo, đã nói tám chữ: Đông chủ có tin mừng, nghỉ một ngày?" Thu Đồng luôn cảm thấy có điểm gì là lạ.
"À, cũng gần như là tám chữ này." Hạ Chí bày ra vẻ muốn qua loa chuyện này, "Đồng Đồng, đưa chìa khóa xe cho ta đi, ngươi mang giày cao gót, lái xe không tiện."
"Ngươi biết lái xe?" Thu Đồng có chút buồn bực, trong ấn tượng của nàng, dường như gia hỏa này chỉ biết đi bộ, nàng còn tưởng hắn vốn không biết lái xe đâu.
"Đồng Đồng, bạn trai ngươi là thiên tài tuyệt thế, trên cơ bản hắn cái gì cũng biết." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Tuyệt thế thần kinh!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn đưa chìa khóa xe cho Hạ Chí.
Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn thao tác thuần thục của Hạ Chí, rốt cục cũng tin tưởng tên gia hỏa này biết lái xe. Hơn nữa xem ra, kỹ thuật lái xe của hắn còn có thể tính là không tệ.
Chờ khi xe rời khỏi trường học, Thu Đồng lại nghĩ tới chuyện nghỉ học, nàng vốn định truy hỏi, nhưng sau đó nàng lại lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, trực tiếp mở diễn đàn trường học.
"Hạ Chí, tên lưu manh đáng chết ngươi ngừng xe cho ta!" Thu Đồng lập tức nổi giận, biết ngay sẽ có vấn đề, cái gì mà đông chủ có tin mừng nghỉ một ngày, rõ ràng hắn nói Đồng Đồng có tin mừng, nghỉ một ngày!
"Có người nói hiệu trưởng mang thai!"
"Đúng vậy, Hạ lão sư chính mồm nói, nói Đồng Đồng có tin mừng!"
"Thật nhanh, mới đó đã mang thai!"
"Nhanh cái gì, lẽ nào các ngươi cho rằng Hạ lão sư tới đây mới quen biết hiệu trưởng sao? Người ta sớm đã ở cùng nhau rồi có được không?"
"Cũng đúng, nói như vậy hiệu trưởng mang thai cũng bình thường..."
Thấy những bình luận này, Thu Đồng thực sự bị chọc tức. Nàng lớn như vậy, ngay cả bạn trai cũng chưa từng có, hiện tại quen biết gia hỏa Hạ Chí này, chỉ mới một tuần ngắn ngủi, nàng đã từ có bạn trai tới làm loạn với bạn trai trong phòng làm việc, hiện tại là trực tiếp mang thai, quả thực là quá bất hợp lí!
"Đồng Đồng, việc giáo dục của trường chúng ta thật chưa hợp lý, đám học sinh kia vừa nghe được có tin mừng đã cho rằng ngươi mang thai, nhất định là xem phim truyền hình quá nhiều. Ừm, ta phải nói chuyện với lão sư ngữ văn một chút về vấn đề này." Đương nhiên Hạ Chí không ngừng xe, ngược lại còn đang ngồi bên kia một bộ rất vô tội, vì vậy, Thu Đồng tức giận thì tức giận, nhưng nàng cũng không dám ra tay.
Dọc theo đường đi, Thu Đồng dùng cặp mắt xinh đẹp của nàng trừng Hạ Chí, trong lòng đã hạ quyết tâm, chỉ cần hắn dừng xe, nàng nhất định phải đánh tên hỗn đản này một trận, đúng là quá khinh người!
Lái lái, lái lái, đột nhiên Thu Đồng lại cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
"Này, có phải ngươi lái nhầm rồi không? Con đường này không phải đường tới đài truyền hình đúng không." Thu Đồng không thể không nhắc nhở Hạ Chí, trong lòng hơi bất mãn, lưu manh này không biết đường không thể hỏi nàng một chút sao?
"Đồng Đồng, không sai, chúng ta không tới đài truyền hình." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Lễ trao giải Phong Vân Bảng năm nay không ở đài truyền hình, mà ở một nơi khác."
"Đổi địa điểm?" Thu Đồng có chút căm tức, đài truyền hình đổi địa điểm cũng không báo cho nàng?
"Vì tiết kiệm kinh phí, một vị phú hào đã cung cấp một nơi hào hoa hơn cho đài truyền hình." Hạ Chí lười biếng nói, lời của hắn cũng khiến Thu Đồng cảm thấy rất quái dị, vì tiết kiệm cho nên tới nơi xa hoa hơn?
Nhưng Thu Đồng cũng không hỏi nhiều, chừng 6:30, rốt cục Maserati cũng ngừng lại trước cửa một căn biệt thự to lớn. Mà giờ khắc này, cửa biệt thự đã đậu rất nhiều xe, rất nhiều xe sang trọng khiến Maserati có vẻ rất mộc mạc.
"Tại sao lại là nơi này?" Thu Đồng nhíu mày, đối với nàng, biệt thự này cũng không tính là quá xa lạ.