Từ Hân Nghi lại bị công kích ngực lớn, vốn muốn phản bác, nhưng tại lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại truyền vào trong tai: "Trần Vũ San, ta biết hiện tại ngươi đã cảm thấy rất thoải mái, ta cần ngươi tiếp tục nhắm mắt lại, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta cần hai tay ngươi bắt đầu nhẹ nhàng vẩy nước, không cần dùng sức quá nhiều, hãy tạo ra động tác nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vung vẩy về phía sau, đúng, giống như lúc này vậy, tiếp tục vung nhẹ, không nên mở mắt, tiếp tục..."
Hạ Chí hoàn toàn không để ý đến những người khác, hắn cứ như vậy bắt đầu dạy Trần Vũ San bơi, đầu tiên là chỉ đạo nàng tạo ra động tác vẩy nước, sau đó lại bắt đầu để nàng dùng hai chân đạp nước, mà toàn bộ quá trình này, hắn đều khiến Trần Vũ San nhắm mắt lại.
Đám đội viên đội bóng rổ đã bò từ dưới đất dậy từ lâu, bọn hắn vốn còn định đánh với Hạ Chí một chầu nữa, nhưng bị An Nhiên ngăn lại. Thoạt nhìn, An Nhiên đã bị biểu hiện có chút thần kỳ của Hạ Chí hấp dẫn, mà trên thực tế, không chỉ nàng ta, theo việc dạy học được tiến hành, ngay cả đám đội viên đội bóng rổ vừa bị đánh cũng đều cảm thấy hơi khó tin, điều này sao có thể? Mới chỉ mười phút ngắn ngủi, một nữ sinh vốn mắc chứng sợ nước lại có thể bắt đầu bơi ngửa?
"Hiện tại, Trần Vũ San, ngươi có thể mở mắt." Theo Hạ Chí nói câu này ra khỏi miệng, Trần Vũ San cũng mở mắt, mà lúc này đây, rõ ràng nàng đã không còn sợ hãi nữa, mà bên tai nàng tiếp tục truyền đến giọng nói của Hạ Chí, "Hiện tại chắc chắn ngươi đã phát hiện, ngươi đã không còn thấy sợ nước chút nào nữa, nước khiến ngươi cảm thấy rất quen thuộc, rất thoải mái, hiện tại ngươi rất thích ngâm mình dưới nước, như vậy, hiện tại ngươi bắt đầu dùng phương thức của mình, tận tình bơi lội trong bể nước, ngươi rời khỏi đồng bọn thân quen đã quá lâu, hiện tại ngươi cần thân thiết với chúng nó hơn một chút."
"Cảm ơn Hạ lão sư." Giọng nói hơi nhỏ bé lại có chứa hân hoan rất rõ ràng củ Trần Vũ San truyền đến, sau đó, nàng xoay người, bắt đầu tùy ý nghịch nước trong bể bơi, mặc dù rất nhanh mọi người đã phát hiện Trần Vũ San không thể tiếp tục dễ dàng bơi tới bơi lui như vừa rồi, nhưng rõ ràng nàng đã không còn sợ nước chút nào nữa.
"Tốt rồi, hiện tại mấy người các ngươi cũng đều xuống nước đi." Rốt cục Hạ Chí cũng quay đầu nhìn về phía những người khác, "Vừa rồi ta đã giới thiệu kỹ xảo bơi lội cơ bản nhất, ngay cả Trần Vũ San từng mắc chứng sợ nước cũng có thể học bơi trong vòng mười lăm phút đồng hồ, ta tin các ngươi có thể học được trong vòng mười phút."
"Đi xuống đi!" Rốt cục Từ Hân Nghi cũng tìm được cơ hội trả thù Ngô Ý, nàng trực tiếp đẩy Ngô Ý vào bể bơi, sau đó nàng cũng nhảy xuống theo.
Một nữ sinh khác là La Đan cũng xuống nước theo, về phần hai nam sinh Lý Thiến và Đổng Dũng, đương nhiên rất nhanh bọn hắn cũng nhảy xuống. Thật ra những kỹ năng bơi lội cơ bản nhất này vốn không quá khó, mà có Trần Vũ San làm mẫu, mấy người bọn hắn cũng đều cảm thấy càng có lòng tin hơn, bởi Hạ Chí nói không sai, ngay cả Trần Vũ San vốn mắc chứng sợ nước cũng có thể học được, nếu bọn hắn còn học không được thì đúng là củi mục chân chính.
"Ngươi là huấn luận viên dạy bơi lội?" Một giọng nói vang lên, người nói chuyện lại chính là An Nhiên, mà đối tượng nàng hỏi thăm dĩ nhiên là Hạ Chí.
"Ta là giáo viên thể dục." Hạ Chí không nhìn nàng ta, chỉ nhìn bể bơi.
"Nữ sinh mắc chứng sợ nước kia, rốt cục ngươi đã làm thế nào mới khiến nàng không sợ nước nữa?" An Nhiên cảm thấy rất khó hiểu, nàng cảm thấy chuyện này quá thần kỳ. Nói thật ra, chứng sợ nước cũng không phải bệnh quá nghiêm trọng, nhưng có thể đơn giản dễ dàng mà chữa khỏi như vậy cũng khiến người khó có thể tin.
"Ta không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của ngươi." Hạ Chí hơi không kiên nhẫn, "Hơn nữa, lấy trí thông minh của ngươi, cho dù có nói ngươi cũng không hiểu."
"Ngươi có ý gì? Trí thông minh của ta thì sao?" An Nhiên rất tức giận, "Có phải ngươi cho rằng ngươi làm như vậy sẽ khiến ta kính trọng ngươi vài phần? Ta cho ngươi biết, người như ngươi chỉ càng khiến ta chán ghét!"
"Những lời này của ngươi cũng đủ để chứng minh trí thông minh của ngươi, nếu như ngươi chán ghét ta, vậy ngươi càng nên biến mất." Hạ Chí vẫn không quay đầu, mà ngữ khí của hắn cũng càng mất kiên nhẫn, điều này cũng khiến người chung quanh có cảm giác, Hạ Chí vốn không chơi trò lạt mềm buộc chặt gì, hắn thật sự không có chút hứng thú nào với An Nhiên.
"Ngươi!" An Nhiên tức giận đến mặt đỏ bừng, "Tốt, ngươi tên Hạ Chí đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi rồi!"
Lưu lại những lời này, An Nhiên xoay người rời đi, hiển nhiên, hôm nay nàng không có tâm tình tiếp tục nhảy cầu ở nơi này.
"An Nhiên!" Số 1 của đội bóng rổ cũng vội vàng đuổi tới, đến lúc này, những người khác của đội bóng rổ cũng đều đuổi theo, kết quả là, bọn hắn không đoái hoài gì tới chuyện quay về tìm Hạ Chí gây sự, mà rất nhanh, những người khác cũng đều rời khỏi, chỉ có điều lý do bọn hắn rời khỏi là vì hiện tại đã tới giờ ăn trưa.
Từ lúc này, tiết học bơi đầu tiên trở nên bình tĩnh không gợn sóng. Xấp xỉ nửa giờ sau, Hạ Chí dẫn theo sáu học sinh rời khỏi bể bơi, nhưng lúc này bọn hắn lại phát hiện bản thân gặp phải một vấn đề, đó chính là trời mưa.
Một cơn mưa xối xả xuất hiện dưới tình huống ai cũng không có chuẩn bị, cứ mưa xối xả như vậy, mặc dù có bung dù nhưng trên cơ bản vẫn sẽ bị ướt nhẹp. Đến lúc này, đám người Hạ Chí không cách nào rời đi.
"Hạ lão sư, hay là chúng ta ăn cơm xong rồi lại trở về?" Ngô Ý lập tức nảy sinh ý đồ khác, "Ngươi xem bên kia có một quán ăn."
"Được." Hạ Chí lập tức đáp ứng, nhưng một giây sau, đột nhiên hắn lại thay đổi ý định, "Các ngươi đi trước đi, ta sẽ tới sau."
Không đợi Ngô Ý kịp phản ứng, đột nhiên Hạ Chí vọt vào trong màn mưa.