"Nếu như vậy, vậy ngươi tự rời khỏi cuộc tranh đoạt đi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy lạnh nhạt.
Sắc mặt bạch bào thanh niên có biến hóa, trong giọng nói có chút khó có thể tin: "Ngươi sẽ giúp nàng thật?"
"Ta không có hứng thú nhấc lên bất kỳ quan hệ gì với nữ nhân kia!" Hạ Chí lạnh lùng nói: "Nhưng khi ngươi ký thác thành công của mình vào việc người khác từ bỏ, ngươi đã được định trước sẽ không cách nào thành công!"
Bạch bào thanh niên nhìn Hạ Chí, vẻ mặt dần dần nghiêm nghị.
"Thụ giáo." Bạch bào thanh niên chậm rãi phun ra mấy chữ, "Đa tạ."
Bạch bào thanh niên xoay người, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa xối xả.
Hạ Chí cũng xoay người, nhưng hắn không hề rời đi, trong tầm mắt hắn xuất hiện một tiên tử váy trắng phong hoa tuyệt đại, tiên tử váy trắng này ngồi trên xe lăn, xe đang tự động tiến về phía trước, màn mưa xối xả tựa hồ không hề ảnh hưởng gì tới xe lăn, mà ở đỉnh đầu cùng hai bên trái phải của nàng lại có từng chiếc lá sen, giữa những chiếc lá sen này nhìn như không có bất kỳ liên hệ gì, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện bọn nó bị một sợi dây nhỏ móc nối lại. Mà trên thực tế, thật ra bọn nó cũng không phải lá sen chân chính, chỉ là hình dạng giống lá sen mà thôi, mà mấy thứ nhìn như lá sen này lại có thể ngăn cản tất cả mưa gió!
Váy trắng, lá xanh, mưa xối xả, giai nhân.
Tất cả vốn nên không ăn khớp, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại có vẻ hài hòa như vậy.
"Lỗ Ban có một đôi tay rất thần kỳ." Xe đẩy tự đi đến trước mặt Hạ Chí thì dừng lại, Tô Phi Phi có vẻ hơi xúc động, trước kia xe đẩy của nàng cũng có thể tự động di chuyển, nhưng còn lâu mới có thể thần kỳ như vậy.
"Có đôi khi, có người chỉ không biết năng lực cực hạn của mình." Hạ Chí mỉm cười, "Còn đôi khi, có người chỉ không biết quá khứ cũng chỉ là quá khứ, những chuyện đã trải qua cũng vậy, mà năng lực, cũng giống như thế."
"Ngươi đang nói ta sao?" Tô Phi Phi có vẻ hơi nghi ngờ, còn hơi bất an, "Có phải ngươi muốn nói cho ta biết, năng lực của ta không cách nào khôi phục lại?"
"Không, không chỉ nói ngươi." Hạ Chí nhìn Tô Phi Phi, ngữ khí ôn hòa, "Thật ra ta cũng không thể xác định ngươi có thể khôi phục được năng lực hay không, nhưng ta càng hy vọng ngươi hiểu, trời cao khép lại một cánh cửa của ngươi, có lẽ chỉ là để ngươi có thể tìm được một cánh cửa khác, mà thông qua cánh cửa kia, ngươi có thể đi vào một con đường càng tươi sáng hơn."
Thoáng dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Đây không phải an ủi, mà là thể nghiệm của chính ta, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngươi có thể nhớ tới quá khứ của ngươi, nhưng ngươi nhất định không được bài xích tương lai của ngươi."
Con ngươi xinh đẹp của Tô Phi Phi nhìn chằm chằm Hạ Chí, quang mang từ đó lóe ra, tại lúc này, khuôn mặt vốn mỹ lệ tuyệt luân của nàng dường như lại trở nên càng mỹ lệ hơn, mà khí chất trên người nàng cũng như đã có chút thay đổi, trên người nàng như chỉ thoáng chốc đã có sinh khí hẳn.
"Ta hiểu được." Tô Phi Phi nhẹ nhàng phun ra những lời này.
"Ta biết ngươi sẽ hiểu." Hạ Chí cười xán lạn.
"Người vừa rồi là Long Vương sao?" Tô Phi Phi im lặng vài giây, đột nhiên mở miệng hỏi.
"Là hắn ta." Hạ Chí gật đầu, "Có ít người cứ ưa thích xuất hiện khi trời mưa."
Tô Phi Phi lại im lặng một hồi, sau đó nhẹ nhàng phun ra một câu: "Mưa sắp ngừng rồi."
Hạ Chí ngẩng đầu nhìn trời, không tới một phút sau, mưa dần dần nhỏ đi, một phút nữa, mưa thực sự ngừng lại.
Tô Phi Phi nhẹ nhàng ấn một cái trên xe lăn, mấy lá sen bị thu hồi, biến mất.
Thoạt nhìn xe đẩy không khác gì xe đẩy bình thường, nhưng Hạ Chí biết, vào lúc cần thiết, chiếc xe đẩy này có thể thể hiện ra sự phi phàm của nó.
Sau cơn mưa, bầu trời rất tinh khiết, chính như Tô Phi Phi cũng tinh thuần như vậy.
Hạ Chí và Tô Phi Phi lẳng lặng đứng trên sân vận động, cùng nhìn bầu trời, không nói tiếng nào, nhưng đều cảm giác được một loại mãn nguyện và thư thái.
Đinh linh linh...
Tiếng chuông vào học vang lên, đây là tiết thứ hai, cũng là tiết cuối cùng trong tuần này, mỗi tuần năm buổi, buổi chiều trường trung học phổ thông Minh Nhật chỉ học hai tiết, đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ.
Một bóng người mỹ lệ xuất hiện ở sân vận động, mà theo nàng xuất hiện, Hạ Chí cũng lập tức có hành động, hắn bước nhanh về phía mỹ nữ, tươi cười xán lạn: "Đồng Đồng, hiện tại ngươi đã nguyện ý dạo bước trong mưa với ta sao? Mặc dù hiện tại mưa đã ngừng, nhưng chúng ta vẫn có thể lãng mạn một chút."
Hiển nhiên mỹ nữ này chính là Thu Đồng. Thu Đồng còn đang cầm dù, hiển nhiên lúc nàng ra khỏi cửa mưa cũng chưa ngừng, mà có lẽ là vì dễ dàng đi lại dưới màn mưa, nàng mang đôi giày cao gót rất cao, đồng thời còn mặc váy ngắn ngang gối, khiến cặp chân dài của nàng càng thêm bắt mắt, cũng vì đó mà rất tự nhiên khiến trên người nàng có thêm một phần phong tình, có vẻ càng thêm mỹ lệ rung động lòng người.
Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó nàng trực tiếp đi về phía Tô Phi Phi, mới vừa đi vào sân vận động, thấy Hạ Chí đứng bên cạnh Tô Phi Phi, trong lòng Thu Đồng vốn rất không thoải mái, nhưng khi Hạ Chí lập tức bỏ lại Tô Phi Phi đi tới trước mặt nàng, lại khiến tâm tình nàng khá hơn một chút.
"Đồng Đồng, đây là Tô lão sư, Tô lão sư, đây chính là bạn gái ta Đồng Đồng..." Thu Đồng mới vừa đi tới trước mặt Tô Phi Phi, Hạ Chí đã xông ra từ bên cạnh.
"Không cần ngươi giới thiệu!" Thu Đồng lại trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó nàng hơi khom lưng, đưa tay phải ra, "Chào ngươi, ta là hiệu trưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng."