Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 26 - Chương 26: Một Trăm Tệ Cũng Không Cho Ta (2)

Chưa xác định
Chương 26: Một trăm tệ cũng không cho ta (2)

"Mặc kệ là chuyện gì cũng giúp?" Thoạt nhìn trong mắt Hạ Chí có một chút hưng phấn.

Khuôn mặt Lý Phương ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm, Hạ lão sư, mặc kệ là chuyện gì cũng được."

"Lý lão sư, đây chính ngươi nói, ngàn vạn lần không nên hối hận." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Hiện tại ta sẽ đưa ra yêu cầu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."

Lý Phương gật đầu, sắc mặt hơi ửng hồng, câu "mặc kệ chuyện gì cũng được" này nàng cũng biết, thật ra lúc đầu nàng nói ra lời này không có ý đó, chẳng qua nếu nàng đã nói ra, đương nhiên sẽ không hối hận.

Thu Đồng lại lạnh lùng nhìn Hạ Chí, không nói gì, nhưng trong lòng nàng đã đang chửi bới Hạ Chí, tên lưu manh này cũng quá không biết xấu hổ, ỷ vào một lần anh hùng cứu mỹ nhân đã muốn Lý Phương người ta lấy thân báo đáp!

Dưới cái nhìn của Thu Đồng, lúc trước gia hỏa này có thể tìm nàng đòi bồi thường bạn gái cho hắn, tuyệt đối là loại muốn có bạn gái tới phát điên rồi. Hiện tại đại mỹ nữ như Lý Phương tự đưa tới cửa, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Chỉ là chẳng biết tại sao, thấy vẻ hưng phấn trên mặt Hạ Chí, Thu Đồng lại có xung động muốn đánh hắn, tên lưu manh này, đáng đắc ý như vậy sao?

"Thật tốt quá, Lý lão sư, phiền ngươi đi mua hai phần cơm giúp ta đi!" Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất hưng phấn, "Ta đang rầu vì không có tiền mời Đồng Đồng ăn cơm trưa đây!"

A?

Lý Phương lập tức trừng to mắt, nàng không nghe lầm chứ? Nàng đã chuẩn bị tiếp nhận điều kiện quá đáng của hắn, thậm chí còn chuẩn bị lấy thân báo đáp, nhưng hiện tại, vậy mà hắn lại để nàng đi mua hai phần cơm? Đây không phải đang đùa nàng sao?

Thu Đồng cũng ngây ngẩn cả người, lúc này thậm chí nàng còn chẳng quan tâm tới chuyện Hạ Chí gọi nàng là Đồng Đồng, trong đầu nàng chỉ có một cảm giác, Hạ Chí tuyệt đối là tên bệnh thần kinh!

Lúc này, hai mỹ nữ đều đang trừng mắt nhìn Hạ Chí, bầu không khí rõ ràng có điểm gì đó không đúng, nhưng Hạ Chí vẫn làm như không phát hiện ra. Hắn nhìn Lý Phương, tiếp tục nói: "Lý lão sư, nếu như ngươi không muốn đi mua cơm, thật ra ngươi có thể cho ta mượn một trăm tệ..."

"Ta đi mua cơm!" Lý Phương bỗng ngắt lời Hạ Chí, thoạt nhìn dường như nàng có chút mất hứng, sau đó, nàng vặn eo xoay người, đi về phía trước cửa sổ mua cơm.

"Cảm ơn Lý lão sư, ta thích ăn món mặn, Đồng Đồng thích ăn chay." Hạ Chí hướng về phía bóng lưng Lý Phương hô một câu, sau đó hắn lẩm bẩm, "Quá hẹp hòi, ta biết ăn cơm không cần tới một trăm tệ, nhưng tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi một mạng, đã nói cái gì cũng được, thế nhưng ngươi ngay cả một trăm tệ cũng không cho ta."

Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, nàng cảm thấy nếu mình là Lý Phương, mình nhất định sẽ không nhịn được mà đánh gia hỏa này một trận!

"Sao ngươi biết ta thích ăn chay?" Rất nhanh Thu Đồng đã phát hiện ra vấn đề này.

"Đồng..." Hạ Chí mới vừa nói ra một chữ, đã bị Thu Đồng ngắt lời.

"Hạ Chí, ngươi còn dám gọi ta là Đồng Đồng, ta sẽ không khách khí với ngươi!" Thu Đồng có chút tức giận.

"Hiệu trưởng mỹ lệ, ngươi có từng khách khí với ta bao giờ sao?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, rất chăm chú hỏi.

Thu Đồng không khỏi ngẩn ngơ, mặc dù nàng biết Hạ Chí đang chơi trò câu chữ với nàng, nhưng phải nói, đúng là nàng chưa từng khách khí với Hạ Chí bao giờ. Nhưng điều này cũng không thể trách nàng, ai bảo từ lần đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng, tên lưu manh này đã bắt đầu bày ra bộ dáng đáng ăn đòn như thế?

"Không sao, ngươi không cần khách khí với ta." Hạ Chí tiếp tục nghiêm túc, "Thân là bạn trai tương lai của ngươi, ta không chỉ biết ngươi thích ăn gì, còn có thể nhẫn nhịn tính xấu của ngươi, ai bảo ngươi đẹp tới chính nghĩa như thế?"

Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, muốn mắng người nhưng chợt nàng nghĩ tới một chuyện khác, lại hừ lạnh một tiếng: "Hạ lão sư, ta có chính sự muốn nói với ngươi!"

Không đợi Hạ Chí trả lời, Thu Đồng đã giẫm lên giày cao gót ngẩng đầu ưỡn ngực bước tới một bàn ăn ở bên góc phòng, trực tiếp ngồi xuống.

"Hiệu trưởng, ta cũng có chuyện nghiêm túc muốn hỏi ngươi." Hạ Chí ngồi đối diện Thu Đồng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuyện gì?" Thu Đồng tức giận hỏi.

"Ngươi ăn chay, nhưng sao vóc người lại tốt như thế?" Hạ Chí rất chăm chú hỏi.

"Chuyện này không liên quan ngươi!" Thu Đồng lại muốn nổ tung, đây là dạng người gì vậy, thoạt nhìn hắn rất nghiêm túc, nàng còn tưởng hắn thật sự có chuyện nghiêm chỉnh gì muốn hỏi nàng!

Càng khiến Thu Đồng buồn bực là, nàng cảm thấy ánh mắt sau mắt kính của tên lưu manh này đang rình coi bộ vị không nên nhìn trên người nàng. Nàng bắt đầu cảm thấy, nếu không phải mắt gia hỏa này bị cận, vậy chắc chắn tám chín phần mười hắn đeo kính là để tiện rình coi người khác!

Tàn nhẫn trừng mắt nhìn Hạ Chí, giọng nói của Thu Đồng thoáng dịu đi một chút: "Hạ lão sư, ta cần ngươi giúp ta khuyên Lý lão sư ở lại!"

"Lý lão sư quyết định rời khỏi sao?" Hạ Chí hỏi ngược lại.

"Lý lão sư vừa tìm ta, nói nàng muốn rời khỏi trường học, chỉ có điều trước khi rời đi, nàng muốn chính miệng nói một tiếng cảm ơn với ngươi. Ta đã nỗ lực khuyên nàng lưu lại. Hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật rất cần có lão sư nghiêm túc lại có trách nhiệm giống nàng, nhưng dường như nàng đã quyết định rời đi, ta không cách nào thuyết phục nàng lưu lại được. Nhưng ngươi mới vừa cứu nàng, hơn nữa thoạt nhìn nàng còn rất có thiện cảm với ngươi, cho nên ta hy vọng ngươi có thể khuyên nàng lưu lại tiếp tục làm lão sư." Rốt cục Thu Đồng cũng nói chính sự trong miệng nàng, ngay sau đó, nàng lại hừ nhẹ một tiếng, "Trước đó ta còn chưa tin tưởng lắm, nhưng dựa vào tình huống vừa rồi, chỉ cần ngươi mở miệng, nàng nhất định sẽ lưu lại!"

"Được, ta sẽ nói với Lý lão sư thử xem." Hạ Chí đáp ứng.

Thu Đồng lập tức sửng sốt, vậy mà tên lưu manh này lại có thể nhận lời một cách sảng khoái như thế? Chuyện này quá không khoa học!

Bình Luận (0)
Comment