Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 264 - Chương 264: Còn Rất Đáng Yêu (2)

Chưa xác định
Chương 264: Còn rất đáng yêu (2)

"Này, ngươi không thể bắt hắn ta đi sao?" Thu Đồng nhìn tên sát thủ còn đang đứng bên cạnh, "Ngươi không cảm thấy là lạ sao?"

"Đồng Đồng, sẽ có người bắt hắn ta đi." Hạ Chí thuận miệng nói, sau đó hắn lại kẹp một con tôm lên đưa đến trước mặt Thu Đồng, "Đồng Đồng, không nên chỉ ăn cá, ăn ít tôm nữa."

Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng có cảm giác, đợi lát nữa, mỹ nữ cảnh sát Hạ Mạt kia nhất định sẽ xuất hiện.

"Ôi, Thu đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Hạ đại soái ca hơi không được bình thường sao?" Lúc này Hàn Tiếu không nhịn được hỏi.

"Cho tới bây giờ ta chưa từng cảm thấy hắn là người bình thường." Thu Đồng trả lời: "Quên đi, Tiếu Tiếu, ăn đồ ăn đi."

Hàn Tiếu không phản bác được, sau đó cũng quyết định nói ít, ăn nhiều.

Không được mười phút sau, một luồng lãnh khí đột nhiên cuốn tới, không ít người vô thức rùng mình, mà Thu Đồng vừa ăn xong một con cua lớn lại vô thức quay đầu, bởi vì nàng có cảm giác, Hạ Mạt tới.

Cảm giác của nàng không sai, cảnh hoa xinh đẹp khêu gợi Hạ Mạt xuất hiện trong tầm mắt nàng.

"Oa, thật xinh đẹp, thật gợi cảm!" Hàn Tiếu nói thật nhỏ: "Nếu ta có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy, ta sẽ không tìm bạn trai nữa."

"Mỗi ngày ngươi có thể bớt gây chuyện không?" Giọng nói lạnh lùng của Hạ Mạt truyền đến, mà thấy đối tượng nàng nói chuyện, Hàn Tiếu lập tức ngẩn ngơ, vậy mà nữ cảnh sát xinh đẹp khêu gợi này cũng quen biết Hạ Chí?

"Ta không gây chuyện." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vẻ mặt vô tội, "Những thứ này vốn không tính là chuyện."

"Ta muốn đưa tên sát thủ này đi!" Hạ Mạt lạnh lùng nhìn Hạ Chí.

"Ngươi ăn cơm tối chưa?" Đột nhiên Hạ Chí hỏi.

Hàn Tiếu có chút ù ù cạc cạc, lẽ nào Hạ đại soái này ca muốn mời mỹ nữ cảnh quan này ăn cơm tối? Hắn không sợ Thu Đồng ghen sao?

"Chưa!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Ăn chút gì lại đi đi." Giọng điệu của Hạ Chí có chút ôn hòa, hình thành đối lập rất rõ ràng với Hạ Mạt.

Hàn Tiếu vô thức nhìn về phía Thu Đồng, lại phát hiện Thu Đồng đang cắn mạnh vào con tôm, thoạt nhìn dường như đang cắn người.

"Quả nhiên nàng ghen." Hàn Tiếu thầm nói.

"Nhìn thấy ngươi liền no rồi!" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng.

"Được rồi, đợi lát nữa ngươi đói bụng, đừng trách ta." Hạ Chí cũng không cưỡng cầu.

Thấy Hạ Mạt không hề có ý ở lại ăn cơm tối, dường như Thu Đồng hơi thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn một con cua lớn khác trong mâm, sau đó cầm đũa lên chuẩn bị kẹp lấy nó, thế nhưng chiếc đũa vừa gắp lên, đột nhiên trong tầm mắt Thu Đồng xuất hiện hai ngón tay trắng nõn dị thường, chính là hai ngón tay này đã nắm lấy con cua lớn kia, một giây sau, con cua lớn kia rời khỏi đũa của Thu Đồng.

Không biết từ lúc nào, Hạ Mạt đã cởi bỏ bao tay phải, nàng dùng ngón tay trắng nõn dị thường nắm lấy cua đồng, đưa vào miệng, rắc rắc mà cắn ngay trước mắt bao người như vậy, sau đó, nàng dùng tay trái còn đang đeo bao tay trắng trực tiếp xách cổ áo tên sát thủ kia lên, tiếp đó nữa nàng xoay người, cứ như vậy, một tay cầm cua đồng ăn, tay kia kéo sát thủ đi ra bên ngoài nhà hàng hải sản.

Thu Đồng ngẩn người, này… Hạ Mạt này lại có thể đoạt mất cua đồng của nàng!

Hàn Tiếu cũng có chút há hốc mồm, này… đây là có chuyện gì?

"Ừm, còn rất đáng yêu." Hạ Chí lẩm bẩm, về phần hắn nói ai đáng yêu thật không rõ ràng lắm.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy hẳn là Hạ Chí đang nói mỹ nữ cảnh quan kia, bởi vì thoạt nhìn, bộ dạng mỹ nữ cảnh quan lạnh băng kia ăn cua đồng thực sự rất đáng yêu.

"Nàng cố ý, đúng không?" Thu Đồng trừng Hạ Chí, có chút tức giận.

"Đồng Đồng, thật ra cua đồng ăn nhiều không tốt lắm." Hạ Chí nghiêm trang nói.

"Nàng cố ý cướp!" Thu Đồng có chút tức giận, nàng vẫn hoài nghi giữa Hạ Chí và Hạ Mạt có vấn đề, hiện tại nàng càng thêm hoài nghi, Hạ Mạt kia thật sự đang thị uy với nàng!

"Thật ra ta cũng cảm thấy nàng cố ý." Hạ Chí gật đầu, sau đó rất nghiêm túc hỏi: "Đồng Đồng, nếu không ta đi cướp về giúp ngươi?"

Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, tên hỗn đản này thật sự có bệnh, cua đồng kia đã sớm bị Hạ Mạt ăn, còn cướp thế nào nữa?

"Ta lười tính toán với nàng!" Thu Đồng hừ một tiếng, tuy trong lòng có chút tức giận, nhưng nàng cảm thấy bản thân mình không thể biểu hiện quá tức giận, nàng không thể khiến gia hỏa Hạ Chí này cảm thấy nàng đang ghen, nàng mới không ghen đâu!

"Ta nói này Thu đại tiểu thư, ngươi không quan tâm xem rốt cuộc là ai muốn giết ngươi sao?" Lúc này Hàn Tiếu không nhịn được hỏi.

"Ah, Đồng Đồng không cần quan tâm chuyện này, rõ ràng đây là chuyện ta cần quan tâm." Hạ Chí tiếp lời.

"Thu đại tiểu thư, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, ngươi mới về nước không bao lâu, theo lý thuyết, hẳn không người nào có thù lớn như vậy với ngươi mới đúng." Hàn Tiếu bày ra vẻ mặt khó hiểu, "Rõ ràng người vừa rồi là sát thủ trong nghề, ai lại hận ngươi tới mức muốn thuê sát thủ giết ngươi?"

"Ta nghĩ ta có thể đoán được đó là ai." Thu Đồng để đũa xuống, trong giọng nói có phẫn nộ rất rõ ràng, "Tiếu Tiếu, ngươi là luật sư, ngươi đặt giả thiết xem, nếu ta chết đi, ai sẽ được lợi nhất?"

"Đồng Đồng, ta cảm thấy chúng ta nên kết hôn." Hạ Chí nghiêm trang tiếp lời.

"Các ngươi muốn nói..." Hàn Tiếu kịp phản ứng, trên mặt xuất hiện vẻ khó có thể tin.

"Oanh!" Một tiếng vang thật lớn truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, lại một lần nữa tạo nên vô số tiếng kêu sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment