Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 270 - Chương 270: Vừa Nổi Giận Liền Tránh Đi (2)

Chưa xác định
Chương 270: Vừa nổi giận liền tránh đi (2)

Lực lượng mạng vốn mạnh mẽ, vì thế rất nhanh, bộ mặt chân thật của Thu Thiên Lương đã trực tiếp lộ ra trên internet, mà khi hết thảy đều được lộ rõ, cho dù cư dân mạng đứng trên lập trường công chính cũng đều cảm thấy Thu Thiên Lương là người có hiềm nghi lớn nhất.

Sự thực vốn rất đơn giản, Thu Thiên Lương vẫn luôn muốn nhận được tài sản của Thu Đồng, thậm chí Thu Thiên Lương đã từng khởi tố Thu Đồng. Mà từ những tư liệu đã được công khai đến xem, hiển nhiên việc khởi tố của Thu Thiên Lương sẽ không thành công, khả năng duy nhất khiến hắn ta nhận được tài sản của Thu Đồng chính là thừa kế theo pháp luật.

Theo đó, không ít luật sư trên mạng cũng đứng ra phân tích, một khi Thu Đồng chết đi, Thu Thiên Lương sẽ trở thành người được lợi lớn nhất, đến lúc này, vô số người bắt đầu yêu cầu cảnh sát lập tức bắt Thu Thiên Lương, thậm chí còn có một số fan nói rằng bọn họ đã trên đường tới nhà Thu Thiên Lương, bọn hắn phải dùng hành động thực tế để bảo vệ nữ thần của bọn hắn.

Mà giờ khắc này, trong ngôi biệt thự nào đó, Thu Thiên Lương lại lộ vẻ phẫn nộ dị thường.

"Phế vật, đều là phế vật, cái gì mà kim bài sát thủ, cái gì mà chưa từng thất bại, đều là phế vật!" Trong phòng khách, Thu Thiên Lương tức tới hổn hển đấm mạnh vào đồ vật, hiển nhiên, hắn ta cũng nhìn thấy tin tức ám sát thất bại từ trên mạng.

"Cha, cha là người mời sát thủ thật sao?" Lúc này, một giọng nói tức giận truyền đến, trong giọng nói có chút khó có thể tin.

Thu Thiên Lương quay đầu, lập tức thấy Thu Tử Khang đang đứng ở nơi đó nhìn hắn ta với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: "Cha, sao cha có thể làm như vậy?"

"Câm miệng, tiểu súc sinh, ngươi có tư cách gì để chất vấn ta?" Thu Thiên Lương rống lên với Thu Tử Khang, "Tiện nhân Thu Đồng kia lấy được gia sản hơn tỷ, thế nhưng một xu cũng không cho chúng ta, chẳng lẽ nó còn không đáng trách sao? Chỉ cần nó chết đi, tất cả tiền sẽ là của ta, đến lúc đó ngươi cũng có tiền. Thế nào? Không phải ngươi cũng luôn chán ghét nó, hận nó sao?"

"Không phải, cha, đúng là ta không thích nàng, cũng hận nàng, ai bảo từ nhỏ đến lớn nàng đều không thích ta, tỷ tỷ nhà người ta đều rất quan tâm tới đệ đệ, thế nhưng mỗi lần nàng thấy ta tựa như thấy kẻ thù. Khi còn bé nàng chưa từng mua đồ ăn vặt cho ta, khi trưởng thành nàng cũng không cho ta tiền tiêu vặt, thậm chí mỗi lần gặp ta nàng còn bày ra vẻ mặt chán ghét, đương nhiên ta cũng không thích nàng, thế nhưng cha, cho dù ta chán ghét nàng, hận nàng, cũng không thể thật sự thuê sát thủ giết nàng, dù thế nào đi nữa nàng cũng là tỷ ta..." Hiển nhiên Thu Tử Khang không thể nào hiểu được cách làm của Thu Thiên Lương.

"Câm miệng!" Thu Thiên Lương rống lên với Thu Tử Khang, "Tiểu súc sinh ngươi có tư cách gì nói ra lời như vậy? Khi ngươi làm bừa với mẹ kế ngươi, ngươi có từng nghĩ tới đó là mẹ kế của ngươi?"

"Hai chuyện này không giống nhau, ta và mẹ kế vốn không có quan hệ máu mủ, lại nói, không phải do ta không thể chịu nổi mê hoặc sao?" Thu Tử Khang phản bác: "Nhưng dù gì Thu Đồng cũng là tỷ ta, chúng ta có quan hệ máu mủ, đúng là ta muốn tiền của nàng, nhưng ta không muốn nàng chết!"

Hiển nhiên, tuy Thu Tử Khang không phải hạng người tốt lành gì, nhưng hắn ta vẫn có ranh giới cuối cùng của mình, từ điểm này đến nói, chí ít hắn ta vẫn mạnh hơn Thu Thiên Lương.

"Tiểu súc sinh, vậy ta cho ngươi biết, đến lúc đó một xu ta cũng không cho ngươi!" Thu Thiên Lương lạnh lùng nhìn Thu Tử Khang, "Ta vốn không nên sinh ra thứ vô dụng như các ngươi!"

"Ngươi đừng nghĩ tới chuyện có được tiền, hiện tại Thu Đồng có nhiều fan như vậy, ngươi cẩn thận bị fans của nàng ám sát..." Thu Tử Khang hừ một tiếng, còn chưa dứt lời, đột nhiên hắn ta đã ngây dại, bởi vì hắn ta thấy nơi mi tâm Thu Thiên Lương đột nhiên xuất hiện một lỗ máu.

Thậm chí Thu Thiên Lương còn chưa kịp hét thảm đã rời khỏi cõi đời này, hắn ta ngửa mặt ngã xuống, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt, mà mãi đến khi Thu Thiên Lương ngã xuống, rốt cục Thu Tử Khang mới kịp phản ứng, kinh hô một tiếng: "A... Giết người, cứu mạng... Giết người..."

Thu Tử Khang thất kinh chạy lên tầng hai biệt thự, hiển nhiên hắn ta muốn chạy khỏi chỗ này. Mà trong lúc bối rối, đột nhiên Thu Tử Khang đạp hụt, ngã rầm trên bậc thang, đầu đụng vào bậc gỗ, sau đó hắn ta trực tiếp hôn mê.

Một nam nhân xấu xí dị thường xuất hiện trong phòng khách biệt thự, chính là Tiểu Sửu, Tiểu Sửu đi tới bên cạnh thi thể Thu Thiên Lương, nhưng hắn ta vốn không kiểm tra gì, chỉ bắn thêm một súng vào đầu Thu Thiên Lương. Sau đó, Tiểu Sửu xoay người đi ra phía ngoài.

Thế nhưng Tiểu Sửu mới đi được hai bước đã dừng bước lại, bởi vì hắn ta thấy được một người, một nam nhân khiến hắn ta kinh hồn táng đảm, Hạ Chí.

"Ta… ta đã làm theo lời ngươi nói." Tiểu Sửu nhìn Hạ Chí, trong giọng nói có bất an rất rõ ràng.

"Ngươi chỉ làm chuyện mà ngươi vẫn thường làm." Hạ Chí thản nhiên nói: "Hiện tại, ngươi cần làm một chuyện ngươi vẫn muốn làm nhưng lại không làm."

"Chuyện gì?" Trong lòng Tiểu Sửu có cảm giác không ổn.

"Trên mộ của ngươi sẽ được khắc sáu chữ." Hạ Chí chậm rãi nói: "Vì quá xấu mà tự sát."

"Cái gì?" Giọng điệu của Tiểu Sửu trở nên phẫn nộ, "Ngươi muốn ta tự sát? Rõ ràng ngươi đã nói sẽ không giết ta! Ngươi làm vậy là không giữ chữ tín!"

Bình Luận (0)
Comment