"Ta thấy là ngươi không muốn quấy rối nàng!" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng, nàng vẫn nhìn Mạc Ngữ như cũ, mà sau khi nói xong câu đó, đột nhiên nàng lại xoay người, "Gặp ở cục cảnh sát!"
Hạ Mạt nhanh chóng rời đi, nhưng Hạ Chí cũng không lập tức rời đi, hắn đứng trên sân bóng rổ lẳng lặng nhìn đội bóng rổ tập luyện dưới sự chỉ huy của Mạc Ngữ, mà Mạc Ngữ cũng không phải không phát hiện ra Hạ Chí, có điều nàng cũng không đến chào hỏi.
Xấp xỉ mười phút sau, Hạ Chí mới xoay người rời đi, đi thẳng tới cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật. Nơi cổng, Lưu Năng đã biến mất, mà Lưu Hạo và xe thể thao sang trọng của hắn ta cũng không thấy tăm hơi, về phần Hạ Mạt và Halley của nàng đương nhiên cũng đã đi mất.
Khi Hạ Chí đi tới cửa cục cảnh sát thành phố, hắn phát hiện thời khắc này, cục cảnh sát thành phố Thanh Cảng có vẻ hơi chật chội, cửa cục cảnh sát có rất nhiều phóng viên ngồi chổm hổm chờ, mà rất nhanh Hạ Chí đã hiểu được, sở dĩ đám phóng viên xuất hiện ở nơi này là vì Thu Đồng, mà bọn hắn tới đây lại không phải vì muốn phỏng vấn nguyên nhân cái chết của Thu Thiên Lương, chỉ không biết bọn hắn thu được tin tức Thu Đồng đang lấy khẩu cung trong cục cảnh sát từ nơi nào, hiện tại đều chạy tới nơi này chực chờ!
Cổng lớn của cục cảnh sát đã bị đóng lại từ đâu, chỉ chừa lại một cánh cửa cho người ra vào, hiển nhiên là vì phòng ngừa đám phóng viên này chạy vào. Hiện tại có chừng bốn cảnh sát trực tiếp chắn ở ngoài cổng.
Hạ Chí không nhanh không chậm đi tới cổng, sau đó hờ hững nói một câu: "Ta là Hạ Chí, ta muốn đi vào."
Bốn cảnh sát chắn ở cửa giật mình, đều nhìn về phía Hạ Chí, sau đó, bọn họ lại có thể nhường đường cho hắn thật. So với đám phóng viên để ý tới Thu Đồng ngoài kia, những cảnh sát này lại càng có ấn tượng khắc sâu với Hạ Chí hơn, có người nói, hiện tại mỗi người trong cục cảnh sát đều có một phần video về buổi tối hôm đó, nhưng những cảnh sát này nhận video không phải vì nghiên cứu màn khiêu vũ của Hạ Chí và Thu Đồng, mà đang nghiên cứu kỹ xảo tránh đạn của Hạ Chí.
Rất nhiều cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát hình sự cảm thấy loại kỹ xảo tránh đạn này của Hạ Chí tuy có yêu cầu rất cao, nhưng thật sự rất có tác dụng với bọn họ, đặc biệt là phương pháp phán đoán thời gian đối thủ nổ súng sau đó tiến hành tránh né, khiến bọn họ cảm thấy độ khả thi cao.
Mỗi câu nói Hạ Chí đã dạy cho Mạc Ngữ đêm hôm đó đã trở thành giáo án dạy học của cục cảnh sát.
Thấy Hạ Chí thông suốt đi tới cục cảnh sát, có mấy phóng viên lập tức cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
"A? Sao người kia có thể đi vào? Hình như hắn cũng không phải cảnh sát!"
"Ta cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ hắn là cảnh sát mặc thường phục?"
"Nhìn khá quen..."
"Nhớ rồi, đó là Hạ Chí, Hạ Chí bạn trai Thu Đồng!"
"Sao ngươi không nói sớm? Hiện tại đã không còn cơ hội phỏng vấn hắn nữa!"
"Đây là tin tức tốt, điều này nói rõ Thu Đồng đang ở trong cục cảnh sát thật..."
Sau khi chúng phóng viên biết được Hạ Chí mới vừa vào cục cảnh sát, càng thêm khẳng định Thu Đồng đang ở trong cục cảnh sát, cũng càng thêm kiên định ngồi chổm hổm chờ. Phải biết rằng bọn hắn đã hiểu, muốn vào trường trung học phổ thông Minh Nhật phỏng vấn Thu Đồng là chuyện không chút thực tế nào, so sánh ra, việc ngồi chờ bên ngoài cục cảnh sát sẽ có xác suất càng cao hơn.
Mà đám phóng viên này hoàn toàn không biết, lúc này Hạ Chí lại đang lầm bầm lầu bầu: "Để đám phóng viên chỉ số thông minh thấp này từ từ chờ đợi đi, ta sẽ không nói cho bọn hắn biết Đồng Đồng không ở nơi này."
Trong lúc lầm bầm lầu bầu, Hạ Chí đã đi tới tầng trệt của tổ trọng án cục cảnh sát, lại phát hiện lúc này, trong hành lang đang phát sinh một trận tranh cãi kịch liệt.
"Ngươi có ý gì? Dựa vào cái gì mà nhà thuộc về ngươi?" Một giọng nói phẫn nộ vang lên, "Nhà không phải của ngươi, ngươi đừng tưởng hiện tại rằng có chỗ dựa là có thể bắt nạt ta!"
"Thu Thiên Lương chết rồi, đương nhiên nhà thuộc về ta, chỉ đơn giản như vậy." Một nữ nhân tiếp lời, "Thu Tử Khang, tốt nhất ngươi nên thức thời một chút, ngươi cho rằng hiện tại còn có ai tới giúp ngươi?"
Người đang cãi vã lại chính là Thu Tử Khang và tiểu lão bà của Thu Thiên Lương, thoạt nhìn Thu Tử Khang rất tức giận: "Ngươi không nên quá mức, tiền trong ngân hàng ngươi cũng đã chuyển đi, hiện tại ngươi còn muốn lấy nhà, vậy ta phải làm sao? Kiểu gì ta cũng phải có chỗ ở chứ?"
"Chút tiền trong ngân hàng, ngay cả trăm vạn cũng chưa tới thì có ích lợi gì?" Nữ nhân kia cười lạnh một tiếng, "Ngươi giống hệt với Thu Thiên Lương, đều là phế vật vô dụng, ngươi phải sống thế nào không liên quan tới ta, ngươi là nhi tử của Thu Thiên Lương chứ không phải nhi tử ta, ngươi có thể đi tìm mẫu thân ngươi, cũng có thể đi tìm tỷ của ngươi, để bọn hắn bố thí cho ngươi một chút đi!"
"Vì sao mỗi lần ta nhìn thấy hai người các ngươi, lại thấy cảnh các ngươi muốn cướp tiền của ta?" Hạ Chí đi tới, lười biếng nói.
"Lại là ngươi?" Nữ nhân kia quay đầu nhìn Hạ Chí, một bộ rất phẫn nộ.
"Ta, sao ta lại cướp tiền của ngươi?" Thu Tử Khang cũng có chút tức giận, chẳng qua thoạt nhìn, dường như hắn ta còn có chút sợ hãi.
"Lẽ nào các ngươi không biết, thật ra căn nhà kia là thuộc về Đồng Đồng sao? Là nhà của Đồng Đồng cũng chẳng khác nào là nhà của ta, mà nhà thì chẳng khác gì tiền, điều này cũng ngang với các ngươi đang cướp tiền của ta." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình thản, "Ừm, kể một câu chuyện xưa cho các ngươi nghe, trước đây có người cũng muốn cướp tiền của ta, sau đó, hắn ta..."
Hạ Chí nói đến đây lại ngừng lại, cố ý không nói nữa.
"Sau đó làm sao vậy?" Rốt cục Thu Tử Khang cũng không nhịn được hỏi.