Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 288 - Chương 288: Luôn Có Người Không Biết Tự Lượng Sức Mình (2)

Chưa xác định
Chương 288: Luôn có người không biết tự lượng sức mình (2)

Thu Đồng có chút buồn bực nhìn Hạ Chí, từ lúc nào tính tình của gia hỏa này lại trở nên tốt như vậy? Lại có thể bị Dương Tân Dân mắng đủ ba phút cũng không nói lại, chuyện này quá không bình thường đi?

Khi rốt cục Dương Tân Dân cũng muốn ngừng, giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên: "Dương Tân Dân, nghe được tiếng chuông cửa rồi chứ?"

"Cửa gì..." Dương Tân Dân mới vừa nói hai chữ đã bị tiếng chuông cửa leng keng leng keng ngắt lời.

Thu Đồng lập tức có cảm giác, Hạ Chí lại bắt đầu khoe khoang cái năng lực gọi là không gì không biết của mình.

"Dương Tân Dân, chờ ngươi tới ngục giam rồi ngươi sẽ phát hiện, thật ra ngươi nên nghe lời ta, chết sớm một chút thì tốt hơn." Hạ Chí lười biếng nói.

"Các ngươi đang làm gì? Ta là Dương Tân Dân, ta là phó bộ trưởng bộ giáo dục..." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói phẫn nộ của Dương Tân Dân, nhưng hiển nhiên câu này không phải nói với Hạ Chí.

"Dương Tân Dân, ngươi liên quan tới tội nhận hối lộ, theo chúng ta một chuyến đi!"

"Không, các ngươi không thể bắt ta, ta biết Lưu Bá Ôn..."

"Buông, buông..."

"Hạ Chí, nhất định là ngươi, là tên khốn kiếp ngươi hãm hại ta..."

Sau một trận hỗn độn và ồn ào, điện thoại đột nhiên bị ngắt máy, sau đó căn phòng cũng yên tĩnh trở lại.

"Luôn có người không biết tự lượng sức mình." Hạ Chí duỗi lưng, sau đó cười xán lạn với Thu Đồng, "Đồng Đồng, chúng ta đi ra ngoài hẹn hò đi."

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Thu Đồng có chút tức giận nhìn Hạ Chí, "Ngươi lại đắc tội với người nào nữa? Vừa rồi Dương Tân Dân đã hô Lưu Bá Ôn gì đó, hình như ta đã từng nghe tới cái tên này."

"Đồng Đồng, chúng ta có thể vừa chậm rãi tản bộ bên bờ biển vừa kể chuyện xưa." Hạ Chí nghiêm trang nói, sau đó bày ra dáng vẻ ước mơ, "Ngẫm lại hình ảnh kia cũng rất lãng mạn đây."

Không đợi Thu Đồng nói gì, Hạ Chí lại lầm bầm lầu bầu bổ sung một câu: "Ánh mặt trời, bãi cát, áo tắm hai mảnh, thực đúng là mỹ cảnh nhân gian."

Thu Đồng hung ác trừng Hạ Chí, gia hỏa này chỉ nhớ rõ áo tắm hai mảnh, nàng mới sẽ không mặc áo tắm hai mảnh!

"Chúng ta ra ngoài mua điện thoại di động!" Thu Đồng tức giận nói, nàng không trông mong Hạ Chí có thể biến ra một cái điện thoại di động. Lúc đầu, chuyện mua điện thoại di động vốn là một chuyện rất nhỏ, thế nhưng tới chỗ nàng, hiện tại nó đã thành việc lớn, nàng nhất định phải tìm được Hạ Chí bất cứ lúc nào nhưng nàng lại không muốn ở chung với Hạ Chí, mà muốn chờ bản thân Hạ Chí tự đi mua điện thoại là chuyện không thực tế. Cứ như vậy, nàng đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mua một cái cho Hạ Chí.

"Đi ra ngoài hẹn hò thuận tiện mua điện thoại cũng không tệ." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không có ý kiến gì với việc này, sau đó hắn lại bày ra vẻ mặt ước mơ, "Sắp thu được tín vật đính ước của Đồng Đồng, ngẫm lại thật quá kích động."

Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, trực tiếp đi ra khỏi phòng, để nàng càng cảm thấy đáng giận hơn là gia hỏa này vừa nói rất kích động vừa lộ ra vẻ mặt thờ ơ, hiển nhiên hắn vốn không kích động, không hề có thành ý!

Hạ Chí và Thu Đồng cùng đi ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, hai người đi sóng vai, mặc dù không tay trong tay, nhưng nhìn dáng vẻ cũng không khác gì một cặp tình nhân. Đương nhiên, đã có vô số người biết bọn họ là người yêu, mặc dù trên thực tế bọn họ còn chưa phải người yêu của nhau.

Sau mười mấy phút, hai người xuất hiện trong một siêu thị, một siêu thị cách trường trung học phổ thông Minh Nhật hơi xa.

Thật ra nếu chỉ mua điện thoại di động vốn không cần đi xa như vậy, bên cạnh trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng có vài cửa hàng bán điện thoại, chỉ có điều Thu Đồng cứ muốn đi xa một chút, cho nên hai người mới ngồi taxi tới nơi này.

Đây là một siêu thị tổng hợp, tầng hai trong đó đặc biệt bán điện thoại di động, đủ loại di động đủ loại thương hiệu được chất đầy bên trong.

"Ngươi thích loại điện thoại nào?" Thu Đồng hỏi Hạ Chí.

"Có di động hiệu Đồng Đồng không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Không!" Thu Đồng tức giận nói.

"Vậy có loại di động lấy hiệu Đồng Đồng làm khuôn mẫu không?" Hạ Chí vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc như cũ.

"Ta lười hỏi ngươi, tùy tiện mua một chiếc cho ngươi!" Thu Đồng trực tiếp từ bỏ việc hỏi ý kiến, nàng mãi mãi không cách nào giao lưu với tên gia hỏa này.

"Đồng Đồng, tín vật đính ước không thể tùy tiện." Hạ Chí bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Thu Đồng lại liếc Hạ Chí, sau đó quét mắt nhìn bốn phía, trực tiếp đi về phía một quầy di động trong số đó.

"Oa, Thu Đồng, là Thu Đồng!"

"Ta nhìn thấy Thu Đồng!"

"Thu Đồng đến mua điện thoại di động!"

"Thu Đồng tiểu thư, ngươi đến mua điện thoại của chúng ta đi!"

"Nhanh, chụp ảnh, cứ nói Thu Đồng tiểu thư thích điện thoại Iphone của chúng ta!"

"Đánh rắm, rõ ràng nàng thích điện thoại Smartisan Nut của chúng ta!"

"Đi qua một bên, Thu Đồng tiểu thư tới để mua Xiaomi!"

"Thu Đồng tiểu thư, ủng hộ sản phẩm trong nước, bên phía chúng ta Huawei ZTE đều có!"

...

Tầng hai khu bán di động đột nhiên nổ tung, rõ ràng trong đám người cả ngày chơi di động này có rất nhiều người quen biết Thu Đồng, vì vậy, chỉ thoáng chốc đã có thật nhiều người nhận ra nàng, sau đó còn có rất nhiều nhân viên bán di động muốn kéo Thu Đồng qua. Trong lúc nhất thời, mấy chục hơn trăm người vọt về phía Thu Đồng.

Thu Đồng lập tức trợn tròn mắt, nàng hoàn toàn không thể ngờ tới một màn như vậy.

"Chúng ta đi mau!" Cuối cùng Thu Đồng cũng kịp phản ứng, giật lấy cánh tay Hạ Chí, nàng cảm thấy bản thân nên rời khỏi nơi này trước thì tốt hơn. Lúc này nàng đã bắt đầu đã hối hận, sớm biết vậy nàng trực tiếp lên mạng mua một chiếc điện thoại là được rồi.

"Đứng lại, tất cả đứng lại, mời các ngươi không nên tới gần Thu Đồng tiểu thư." Lại đúng lúc này, một giọng nói vang lên, mà đồng thời, mấy người vạm vỡ trông giống bảo vệ xuất hiện, bắt đầu ngăn cản đám người bán hàng.

Thu Đồng có chút ù ù cạc cạc, chuyện này là thế nào nữa?

Bình Luận (0)
Comment