"Ta là quỷ." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
"Cái gì?" Thu Đồng thoáng giật mình, cho rằng mình nghe lầm.
"Đồng Đồng, lúc đầu ta không muốn nói, nhưng nếu ngươi muốn biết ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, không sai, ta là một con quỷ, ta phiêu đãng ngàn năm trên thế gian, đau khổ truy tầm chân ái của ta, thẳng đến khi ta gặp ngươi, ta khẩn cầu ông trời cho ta mười năm, để ta có thể làm bạn với ngươi, thế nhưng trời cao chỉ cho ta mười ngày." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, ánh mắt như rất thâm tình, "Đồng Đồng thân yêu, trong vòng mười ngày này, ta phải chứng minh với trời cao rằng ngươi yêu ta, chỉ có như vậy, ông trời mới có thể để ta tiếp tục ở lại nhân gian."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, có xung động muốn cầm chai rượu lên đập Hạ Chí, nàng cắn răng: "Ngươi nói xong chuyện ma quỷ của ngươi rồi sao?"
"Đồng Đồng, ngươi có biết vì sao ta muốn đến bờ biển với ngươi không? Bởi vì hôm nay là ngày thứ mười, nếu như trời cao không biết ngươi yêu ta, như vậy trưa nay, vào lúc nóng nhất, ta sẽ như băng tuyết hòa tan dưới ánh mặt trời." Hạ Chí vẫn rất chân thành như cũ, "Thật ra, Đồng Đồng thân yêu, ta biết ngươi yêu ta, nhưng trời cao không biết, trừ phi ngươi hôn ta, nếu không trời cao sẽ nghĩ ngươi không thích ta."
"Sắp mười hai giờ, ta xem ngươi có tan biến thật không!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, tức giận nói.
Như hờn dỗi với Hạ Chí, Thu Đồng nhìn chằm chằm tay mình, đúng là sắp mười hai giờ, trên thực tế, cũng chỉ kém một phút đồng hồ.
"Nếu ngươi không tiêu tan thì tự mình biến mất cho ta!" Thu Đồng lại có chút tức giận mắng bổ sung một câu, nàng vốn tưởng Hạ Chí sẽ nói ra thân phận chân thật của mình, nào biết rõ ràng tên này còn đang nói hưu nói vượn!
Một phút đồng hồ rất nhanh đã trôi qua, vào lúc kim phút và kim giây cùng chỉ về phía mười hai giờ, Thu Đồng trừng Hạ Chí, tiếp tục nói: "Không phải ngươi nói ngươi là quỷ sao? Ngươi có bản lĩnh thì biến mất như quỷ đi!"
"Đồng Đồng, tuy ngươi rất thông minh, nhưng ngươi vẫn sẽ phạm sai lầm, ta nói là lúc nóng nhất buổi trưa, không phải 12h." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc như cũ, "Trong ngày, lúc nóng nhất là chừng hai giờ trưa, ừm, căn cứ theo tính toán của ta, ở vị trí hiện tại của chúng ta, thời gian nóng nhất hẳn là một giờ năm mươi tám phút năm mươi chín giây, nói cách khác, Đồng Đồng thân yêu, thật ra chúng ta còn thời gian."
Thu Đồng ngẩn ngơ, nàng tỉ mỉ nghĩ lại, đúng là vừa rồi mình nghĩ sai thật, bản năng nàng cảm thấy Hạ Chí đang nói tới mười hai giờ, nhưng trên thực tế, căn cứ về kiến thức địa lý nàng từng học, chính như Hạ Chí đã nói, trong ngày, thời gian nhiệt độ cao nhất thực sự là chừng hai giờ trưa.
"Ngươi còn nói mình là quỷ đúng không? Tốt lắm, ta sẽ chờ tới hai giờ!" Lúc này Thu Đồng lại muốn chống lại Hạ Chí đến cùng, tên hỗn đản này cả ngày không được mấy câu nói thật, không nói thật thì cũng thôi đi, hiện tại còn bắt đầu nói chuyện ma quỷ, lại còn nói hắn là một con quỷ, tưởng nàng là người ngu sao!
"Đồng Đồng, ta nghĩ chúng ta còn có thời gian ăn một bữa trưa cuối cùng." Hạ Chí mỉm cười, "Rượu vang đã có, chỉ thiếu hai đĩa bít tết."
"Đừng nói cho ta ngươi có thể biến ra bít tết!" Thu Đồng tức giận nói: "Cho dù ngươi có thể biến ra, ta cũng không ăn, ai biết đó là thứ quỷ gì!"
"Ừm, Đồng Đồng, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy ta không biến ra nữa." Hạ Chí cười xán lạn, "Đưa điện thoại di động của ngươi cho ta mượn chút, ta đặt đồ ăn ngoài."
"Nào có người nào lại đưa đồ ăn tới nơi này?" Thu Đồng tức giận nói: "Lại nói, bít tết mà được đưa tới nơi này, có trời mới biết nó sẽ thành cái thứ gì!"
"Đúng vậy, Đồng Đồng, ta là quỷ, cho nên ta biết cho dù nó thành cái gì cũng sẽ có mùi vị hệt như ăn trong tiệm!" Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng lấy điện thoại di động ra để xuống trước mặt Hạ Chí, dứt khoát lười nói chuyện, nàng thật sự bị Hạ Chí chọc giận quá chừng.
Thu Đồng nhìn về phía biển rộng, không nhìn Hạ Chí nữa, nhưng trong đầu nàng lại không tự chủ được xuất hiện một hình ảnh, hai người ngồi bên bờ biển, vừa uống rượu vang vừa ăn bít tết, chỉ tưởng tượng một chút thôi đã thấy đây là hình ảnh tương đối lãng mạn, nhưng nếu trên thực tế, một người trong đó lại là quỷ, vậy còn lãng mạn sao?
"Lưu manh đáng chết!" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng Hạ Chí, đương nhiên nàng không tin Hạ Chí là quỷ, vấn đề là nàng cảm thấy bầu không khí hoàn toàn bị gia hỏa này phá hủy.
Bên này Thu Đồng có chút tức giận, mà ở cách đó mấy ngàn mét, nơi đông người nhất trên bãi biển Minh Nhật, lúc này càng tràn đầy đủ loại chê cười, còn có người thét chói tai, bởi vì đột nhiên trên bờ cát có một nam nhân đang khiêu vũ.
Thật ra hắn ta có khiêu vũ cũng không vấn đề gì, vấn đề là nam nhân này trần như nhộng, tuy nói ở đây không thiếu thanh niên mặc quần bơi, nhưng người không mảnh vải che thân chân chính cũng chỉ có nam nhân này.
Nam nhân này vừa nhảy còn vừa hát: "Ta là một con vịt nhỏ, y a y a ơ..."
Thoạt nhìn, bước nhảy của nam nhân trông rất giống một con vịt, vụng về đung đưa, hắn ta đang ở đó không ngừng hát nhảy, không coi ai ra gì: "Ta là một con vịt nhỏ, y a y a nha, ta là một con vịt nhỏ, y a y a ơ..."
Vô số người ồn ào, có người trầm trồ khen ngợi, có người mắng lưu manh, còn có người chụp ảnh quay video, đương nhiên cũng có người báo cảnh sát. Chẳng qua có thể khẳng định, trước khi cảnh sát đến, nhất định sẽ có video đặc sắc truyền lên internet.