Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 309 - Chương 309: Giam Hết Họ Quan Lại (1)

Chưa xác định
Chương 309: Giam hết họ Quan lại (1)

Hạ Mạt lại không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn bác sĩ, trên mặt cũng không hề có kinh ngạc.

Mà rất hiển nhiên, phản ứng này của Hạ Mạt có chút ngoài dự liệu của bác sĩ, bác sĩ vốn tưởng bản thân có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc thậm chí là kinh hoảng từ trên mặt Hạ Mạt, thậm chí có thể nhìn thấy Hạ Mạt lập tức rút súng… Những thứ này bác sĩ đều đã từng tưởng tượng trong đầu, thế nhưng trên thực tế, Hạ Mạt chỉ ngồi ở chỗ kia, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, ngược lại ánh mắt của nàng khiến bác sĩ có cảm giác dường như nàng đang xem xiếc thú.

Cứ việc đây chỉ là cảm giác của bác sĩ, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy có chút tức giận, mà nụ cười quái dị của hắn ta cũng ngừng lại. Hắn ta bước về phía trước một bước, vẫn nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Mạt như cũ, giọng nói lại trở nên có chút lạnh: "Hạ cảnh quan, có phải ngươi cảm thấy ta có bệnh? Hay là ngươi cảm thấy những người đó không phải do ta giết?"

Hạ Mạt vẫn không nói gì, lần này, trong đôi mắt lạnh như băng của nàng đã có trào phúng rất rõ ràng.

"Ngươi tưởng ta đang kể chuyện hài sao?" Bác sĩ càng thêm phẫn nộ, "Hạ cảnh quan, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi cho rằng không phải ngươi xinh đẹp, ta sẽ nói nhảm với ngươi nhiều như thế sao? Ta cho ngươi biết, người là ta giết, nhưng ngươi vốn không thể tìm ra bất kỳ chứng cứ gì, mà hiện tại, bất cứ lúc nào ta cũng có thể khiến tim ngươi suy kiệt mà chết, nhưng vẫn không có người nào có thể tìm ra chứng cứ. Nếu ngươi không muốn chết, rất đơn giản, làm bạn gái của ta, sau này chuyện gì cũng nghe ta..."

Có lẽ tên bác sĩ này có bệnh thật, nhưng rất hiển nhiên, chủ yếu nhất vẫn là sắc mê tâm khiếu, vậy mà hắn ta lại có thể vừa ý Hạ Mạt. Cũng khó trách, khuôn mặt và vóc người Hạ Mạt đủ để bất kỳ nam nhân nào phải động tâm, chỉ có điều thái độ lúc nào cũng lạnh hơn núi băng của nàng khiến vô số người phải tự động tránh lui. Về phần tên bác sĩ này, hắn ta cảm thấy mình không giống người thường, đương nhiên lòng tin cũng tương đối bành trướng.

"Chỉ ngươi? Xứng sao?" Mấy chữ lạnh như băng phun ra từ trong miệng Hạ Mạt, rốt cục nàng cũng ngắt lời bác sĩ, "Trong ba năm nay, thành phố Thanh Cảng ít nhất cũng có tám người vì tim suy kiệt không rõ nguyên nhân mà chết, trước khi chết tám người này đều từng có xung đột với người khác, sau khi xung đột đều từng tới phòng khám bệnh. Trong hai năm rưỡi trước đó đã có năm người chết, năm người này đã tới năm phòng khám khác nhau, mà năm phòng khám bệnh này đều có cùng một bác sĩ, cũng chính là ngươi. Vào nửa năm trước, ngươi tự mở một phòng khám bệnh, mà trong vòng nửa năm này, đã có ba bệnh nhân sau khi rời khỏi phòng khám của ngươi mấy giờ lập tức tử vong. Có phải ngươi cảm thấy, căn bản sẽ không có người nào chú ý tới ngươi, cho nên ngươi mới có thể càng ngày càng không kiêng nể gì cả?"

"Thì tính sao? Ngươi có chứng cứ sao? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có xinh đẹp có gợi cảm hơn nữa, cũng chỉ là một người bình thường, ngươi vốn không biết trên thế giới này còn có loại người như ta..." Bác sĩ cười lạnh một tiếng, hiển nhiên Hạ Mạt nói hắn ta không xứng đã chọc giận hắn ta.

"Dị năng giả?" Hạ Mạt lại lạnh lùng phun ra mấy chữ, ngắt lời bác sĩ, "Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là thứ gì sao?"

"Ngươi, sao ngươi biết?" Bác sĩ biến sắc, rốt cục hắn ta cũng bắt đầu ý thức được tình huống có điểm không đúng.

"Trong ba năm nay, đã có tám người vì ngươi mà mất đi tính mạng, ba người vô tội vì ngươi mà phải vào ngục, bốn người vì ngươi phải bỏ ra khoản bồi thường kếch xù, còn có một học sinh vì ngươi mà bị oan uổng thành hung thủ. Ta vốn định đợi chút nữa mới đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi đã tự đưa tới cửa." Giọng nói của Hạ Mạt lạnh như băng, "Ta hiểu rõ loại người như ngươi, quả thật là có bệnh, ngươi không dám để người khác biết ngươi sở hữu dị năng, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại muốn người khác biết, ngươi không thích loại cảm giác cẩm y dạ hành này, ngươi tới nơi này không phải để tự thú, chỉ là ngươi muốn đến trước mặt ta khoe khoang. Thế nhưng chỉ dựa vào loại hàng như ngươi, có tư cách gì mà dám khoe khoang trước mặt ta?"

Hừ lạnh một tiếng, Hạ Mạt tiếp tục nói: "Ta biết ngươi là ai, nhưng ngươi vốn không xứng được biết ta là ai, mà ngươi, lập tức sẽ vì tất cả những gì ngươi làm mà phải trả giá thật nhiều!"

Một luồng khí tức kỳ dị phát ra từ trên người Hạ Mạt, mà luồng khí tức này khiến sắc mặt bác sĩ lại biến đổi, lại có chút hưng phấn lên: "Dị năng giả, ngươi cũng là dị năng giả, thật quá tốt, thật quá tốt, rốt cục ta cũng tìm được đồng loại!"

"Ngươi không có tư cách làm đồng loại của ta!" Hạ Mạt lạnh lùng nói.

"Hạ cảnh quan, ngươi không cảm thấy chúng ta rất xứng đôi sao? Chúng ta đều là dị năng giả, ngươi là cảnh sát, ta là bác sĩ, chúng ta vốn..." Rõ ràng bác sĩ kia còn đang si tâm vọng tưởng, chỉ có điều hắn ta còn chưa nói dứt lời, đã thấy một họng súng đen ngòm.

Trên tay Hạ Mạt đã nhiều thêm một khẩu súng lục, nòng súng nhắm chuẩn đầu của bác sĩ.

Bác sĩ lại cười: "Hạ cảnh quan, thân là dị năng giả, ngươi cảm thấy một khẩu súng lục có thể giải quyết ta sao?"

Lắc đầu, bác sĩ càng lộ ra ý cười: "Cho dù ngươi cũng là dị năng giả, thì tính sao? Năng lực của ta là thôn phệ, đây là dị năng cường đại nhất giới dị năng..."

Đoàng!

Tiếng súng vang lên.

Bác sĩ ngửa mặt ngã xuống, hai mắt trợn tròn, rõ là chết không nhắm mắt, chắc chắn đến chết hắn ta cũng không thể hiểu được vì sao hắn ta lại chết?

Không được một phút đồng hồ sau, Tequila còn có mấy cảnh sát khác gần như cùng xông tới, sau đó, bọn họ đều có chút trợn tròn mắt, Hạ Mạt lại có thể trực tiếp bắn chết một người trong phòng làm việc?

Bình Luận (0)
Comment