"Người vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được rốt cuộc cường giả chân chính cường đại tới mức nào." Hạ Chí nhìn Ôn Văn, trong giọng nói có khinh thường rất rõ ràng, "Mà đám người yếu ớt như các ngươi vĩnh viễn cũng không biết, ta chẳng bao giờ coi bọn ngươi là đối thủ."
"Hạ Chí, không nên dõng dạc, hiện tại đã không còn là bốn năm trước." Hiển nhiên Ôn Văn hiểu rõ quá khứ của Hạ Chí, mà rất hiển nhiên, hắn ta cũng không phải một thương nhân bình thường, "Ngươi đã từng là cường giả, mà bây giờ, ngươi chẳng qua chỉ là một nhược giả không cam tâm mà thôi."
"Ta vẫn là cường giả, mà các ngươi mới là một đám nhược giả không cam tâm." Đột nhiên giọng điệu của Hạ Chí trở nên lạnh lẽo, mà nói xong câu đó, đột nhiên hắn lại biến mất ngay tại chỗ.
Chớp mắt sau, Mạc Vong và Ôn Văn đều thấy được Hạ Chí đã xuất hiện phía sau cự nhân, chỉ thấy dường như Hạ Chí chỉ nhẹ nhàng đánh ra một quyền, mà cự nhân kia lại như không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng chớp mắt sau, thân thể khổng lồ của cự nhân chợt bay lên, nặng nề nện về phía Ôn Văn.
Không biết Ôn Văn bị giật mình hay là vì nguyên nhân nào khác, nói chung hắn ta chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, vì vậy, không ngoài dự đoán, hắn ta bị thân thể của cự nhân đập ngã xuống đất.
"Hạ Chí, chúng ta vẫn hoài nghi bốn năm qua ngươi luyện tập một môn cổ võ thuật rất mạnh mẽ, hiện tại xem ra, rất có thể hoài nghi của chúng ta sự thực." Đúng lúc này, giọng nói của Ôn Văn lại vang lên.
Mạc Vong vô thức xoay người, bởi vì giọng nói đến từ sau lưng hắn ta, mà khi hắn ta thấy Ôn Văn đứng ở nơi đó, hắn ta lại không nhịn được quay đầu nhìn Ôn Văn đã bị nện ngã xuống đất một chút. Vừa nhìn, hắn ta lại ngây dại, vì sao thoáng cái đã có hai Ôn Văn?
"Mạc tiên sinh, không nên kinh ngạc." Lúc này Hạ Chí lại quay đầu nhìn về phía Mạc Vong, mỉm cười, "Có một chuyện có lẽ ngươi cũng từng hoài nghi, mà hiện tại ta cũng muốn nói cho ngươi biết, đúng là trên thế giới này có tồn tại một số người có năng lực đặc thù, tựa như tên Ôn Văn đã từng là bằng hữu của ngươi kia, hắn ta cũng có một loại năng lực nghe rất thần kỳ, loại năng lực này tên là phục chế."
"Hạ lão sư, ngươi nói hắn ta có thể phục chế ra bản thân mình?" Mạc Vong giật mình, đối với tin đồn về dị năng giả, đúng là hắn ta có từng nghe tới, mà hắn ta vẫn luôn cảm thấy, cho dù là nữ nhi bảo bối Mạc Ngữ hay là Hạ lão sư này, có thể đều không phải người bình thường, mà là dị năng giả trong truyền thuyết.
Trên thực tế, hiện tại, trên cơ bản Mạc Vong đã có thể xác định chuyện này.
"Thật ra năng lực của hắn ta cũng không lợi hại như vậy, nếu không, hắn ta đã không trở thành thương nhân." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Hắn ta nhìn như có thể phục chế bản thân mình, nhưng bản thân đã sao chép được kia lại không khác gì cái xác không hồn, hơn nữa, chẳng mấy chốc sẽ biến mất. Mà tác dụng chân chính trong năng lực của hắn ta là có thể phục chế một số đồ vật không có sinh mạng, hơn nữa, chúng còn sẽ không biến mất. Kỳ diệu nhất là khi hắn ta phỏng chế, thật ra là hắn ta dùng thứ hắn ta sao chép được để thay thế hàng gốc, cũng chính vì vậy, hắn ta mới có thể trở thành thương nhân tranh chữ."
"Hạ lão sư, ý của ngươi là đủ loại chữ cổ tranh cổ mà Ôn Văn từng bán, cái gọi là đủ loại bút tích thực, thật ra chỉ là phục chế ra được?" Mạc Vong hơi nhíu mày, "Chuyện này có khác gì ăn trộm sao?"
"Mạc tiên sinh, ngươi nói đúng, thật ra chuyện này cũng không khác gì ăn trộm, nói cho cùng, hắn ta chỉ là một tên trộm cao minh hơn một chút mà thôi." Hạ Chí cười cười, "Đúng rồi, ngươi xem, bản thân mình mà hắn ta vừa sao chép được đã biến mất rồi."
Mạc Vong quay đầu nhìn lại, lại phát hiện, Ôn Văn đã bị cự nhân đập ngã trước đó lại có thể biến mất không thấy đâu nữa, mà cho dù có chuẩn bị tâm lý, Mạc Vong vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, thì ra trên thế giới này thật sự có năng lực ly kỳ như vậy.
"Mạc tiên sinh, ngươi phải biết một việc, trên đời này thật sự có một số dị năng giả, nhưng thật ra dị năng giả cũng không hẳn sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường, tựa như Ôn Văn, trong số dị năng giả, hắn ta chỉ là một tên củi mục. Nếu như ngươi đánh với hắn ta một trận, chưa hẳn ngươi đã bị bại bởi hắn ta." Hạ Chí vừa nói vừa chậm rãi đi tới trước mặt cự nhân đã té xuống đất.
Từ khi lên sân khấu đến hiện tại, cự nhân này đều chưa từng nói lời nào. Trước đó hẳn là hắn ta không muốn nói chuyện, mà bây giờ, hiển nhiên là hắn ta không thể nói chuyện, bởi vì rõ ràng hắn ta đã hôn mê rồi.
Hiển nhiên, người khiến cự nhân bất tỉnh là Hạ Chí, mà giờ khắc này, Hạ Chí lại nhấc cự nhân đã hôn mê lên, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn không cần tốn nhiều sức, sau đó, hắn lại không cần tốn nhiều sức đã ném cự nhân này ra ngoài, lại một lần nữa, thân thể cự nhân đập về phía Ôn Văn.
Ôn Văn vẫn không tránh như cũ, thoạt nhìn hắn ta muốn lặp lại chiêu cũ, mà kết quả cũng giống như trước, không có gì lạ, cự nhân lại một lần nữa đập trúng Ôn Văn.
"A..." Một tiếng kêu thảm thiết thống khổ truyền đến, mà Mạc Vong lại vô thức nhìn chung quanh, hiển nhiên hắn ta muốn tìm được Ôn Văn kia, nhưng lần này, hắn ta lại không tìm được.
Lần này, chỉ có một Ôn Văn, mà Ôn Văn này đã bị cự nhân đập ngã xuống đất, vẻ mặt thống khổ.
Hạ Chí chậm rãi đi về phía Ôn Văn, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: "Không cách nào phục chế đúng không?"
"Ngươi, ngươi đã làm cái gì?" Trong giọng điệu của Ôn Văn có một tia hoảng hốt.