Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 320 - Chương 320: Chỉ Là Ta Muốn Đánh Ngươi Mà Thôi (2)

Chưa xác định
Chương 320: Chỉ là ta muốn đánh ngươi mà thôi (2)

Trương Thành Hùng đã chờ hơn một giờ rốt cục cũng thấy được Hạ Chí, hắn ta mừng rỡ, vội vàng đi về phía Hạ Chí.

"Hạ Chí... A!" Trương Thành Hùng vừa hô lên tên của Hạ Chí đã cảm thấy phần bụng đau đớn, sau đó, hắn ta lập tức ngã trên mặt đất.

"Tuy ta rất bội phục vì ngươi có dũng khí xuất hiện trước mặt ta lần nữa, nhưng ta nhìn thấy ngươi nhất định phải đánh ngươi một trận trước." Hạ Chí lười biếng nói.

Hai vệ sĩ muốn hành động, nhưng thấy Hạ Chí, bọn họ lại có chút do dự, bởi vì ngày hôm qua bọn hắn đều từng bị Hạ Chí đánh.

"Vậy… cái kia, Hạ… Hạ lão sư..." Trương Thành Hùng ôm bụng từ dưới đất bò dậy, "Ta… ta tới để tìm việc làm... A!"

Trương Thành Hùng còn chưa đứng vững lại bị đạp ngã, giờ khắc này, Trương Thành Hùng chỉ cảm thấy bi phẫn, vì sao lại đánh hắn ta? Cuối cùng cũng phải có lý do chứ?

"Lại có thể mượn cớ tìm việc để đến quấy rầy bạn gái ta, thật đúng là cần ăn đòn." Hạ Chí lẩm bẩm.

Trương Thành Hùng lập tức buồn bực, thì ra đây là lý do, nhưng hắn ta thật rất oan!

"Hạ Chí, ngươi có thể nghe ta giải thích trước được không?" Trương Thành Hùng đã có chút không dám bò dậy, hắn ta ngồi dưới đất, sau đó nói nhanh, "Ta rất xin lỗi vì chuyện đã xảy ra trong siêu thị hôm qua, ta bảo đảm ta sẽ không bao giờ quấy rầy Thu Đồng tiểu thư nữa, hơn nữa, ta đã quyết định lấy Phi Yến, thật là ta tới đây là muốn tìm việc, làm bán thời gian hoặc công việc ngắn hạn đều được."

"Vì sao ta nhớ ngươi đã đá Phi Yến rồi?" Hạ Chí nhìn Trương Thành Hùng, thản nhiên nói.

"Phi Yến đã cản một đao thay ta, cho tới bây giờ chưa từng có nữ nhân nào thật lòng với ta như thế, hơn nữa ta cũng rất thích nàng, trước đây chỉ là ta cảm thấy nàng cũng giống với những nữ minh tinh khác, cho nên ta mới nghĩ chỉ chơi đùa thôi… Nhưng Phi Yến không giống, đợi sau khi thương thế của Phi Yến lành hẳn, ta sẽ chính thức kết hôn với nàng." Trương Thành Hùng lại bò từ dưới đất dậy, "Hạ Chí, ta biết ngươi không thích ta, ta cũng không tính là hạng người tốt đẹp gì, nhưng chí ít ta sẽ không chơi trò giả dối, ta đã nói gì chắc chắn sẽ làm cái ấy. Ta tới nơi này chỉ vì muốn tìm việc thật."

"Trước cho ta một lý do." Hạ Chí không nhanh không chậm nói.

"Tên lưu manh muốn giết ta hôm qua là fan cuồng của một nữ minh tinh, nữ minh tinh kia đã từng ở cùng ta mấy tháng, sau đó lại ta bị bỏ rơi, cuối cùng nữ minh tinh kia còn lên mạng mắng ta, mà fan cuồng này lại nói hắn ta muốn giết ta để báo thù giúp nữ minh tinh kia. Hiện tại tên khốn kiếp kia đã bị cảnh sát bắt, trên cơ bản, vụ án cũng đã được xác định rõ, nhưng ta cảm thấy chuyện không phải như thế." Tốc độ nói của Trương Thành Hùng tương đối nhanh, hiển nhiên là hắn ta lo lắng bị Hạ Chí ngắt lời, "Ta hoài nghi phía sau chuyện này còn có người điều khiển..."

Hơi chần chờ một chút, Trương Thành Hùng còn nói thêm: "Quên đi, ta cũng không gạt ngươi, vì ân oán hào môn vốn không phải từ ngữ mới lạ gì, ta tin tưởng trong nội bộ có người đang đối phó ta, nhưng thứ nhất ta không biết người đó là ai, thứ hai cho dù ta biết người đó là ai, đoán chừng ta cũng không có nhiều biện pháp xử lý người này, vì vậy ta muốn để cảnh sát điều tra giúp ta. Nhưng dính đến Trương gia chúng ta, cảnh sát bình thường vốn không cách nào điều tra, ta biết tối hôm qua Hạ Mạt cảnh quan đã giam cả người Quan gia và Lưu gia ở cục cảnh sát, cho nên ta muốn để nàng điều tra chuyện này giúp ta. Mà nàng lại chỉ để ý vụ án có liên quan tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, cho nên ta cần phải tìm được việc làm ở nơi này."

"Ừm, ta hiểu được." Hạ Chí thuận miệng nói một câu, sau đó lại đá ra một cước, đáng thương cho Trương Thành Hùng lúc đầu vốn ngồi dưới đất, vừa mới đứng lên, sau đó, hắn ta lại bị đạp ngã.

"Hạ Chí, ngươi còn chưa tin ta?" Trương Thành Hùng phiền muộn tới hỏng rồi, những lời hắn ta vừa nói đều là thật!

"Ta tin tưởng ngươi." Hạ Chí lười biếng nói: "Ta chỉ muốn đánh ngươi mà thôi."

Trương Thành Hùng sắp phát điên, thằng này quá bắt nạt người!

"Chờ đi, ta phải đi đưa bữa sáng cho Đồng Đồng trước." Lúc này Hạ Chí lại nói một câu, sau đó hắn xoay người đi vào trường học.

Trương Thành Hùng đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó hắn ta lại vui vẻ, Hạ Chí nói vậy là có ý hắn có hy vọng tìm được việc ở đây sao?

Thẳng đến khi xác định Hạ Chí đã biến mất trong tầm mắt, Trương Thành Hùng mới từ dưới đất bò dậy, sau đó hắn ta không nhịn được lấy tay xoa xoa bụng, thật mẹ nó đau.

"Ừm, Phi Yến càng đau hơn." Trương Thành Hùng tự nói với mình như thế, sau đó, dường như hắn ta cảm thấy bụng cũng không còn đau như trước nữa.

Mấy phút đồng hồ sau.

Hạ Chí gõ cửa phòng túc xá của Thu Đồng, rất nhanh cửa đã được mở, người mở cửa vẫn là Hàn Tiếu.

"Hạ đại soái ca, Thu đại tiểu thư nói bữa sáng có thể lưu lại, ngươi không thể vào." Hàn Tiếu nói rất chân thành.

"À, ta biết rồi." Hạ Chí vừa nói vừa đi vào phòng, "Đồng Đồng, Hàn đại luật sư kêu ta nói cho ngươi biết, nàng không ngăn được ta."

Hàn Tiếu đóng cửa phòng, quay đầu nhìn Thu Đồng, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cái kia… Thu đại tiểu thư, ta thật không ngăn được hắn."

Thu Đồng lại ném cho Hạ Chí một cái liếc mắt, nhưng cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi về phía bàn ăn, hiển nhiên nàng đã chuẩn bị ăn bữa sáng Hạ Chí đưa tới. Đối với nàng, dường như đây đã là chuyện thuận lý thành chương.

"Đồng Đồng, ngươi từ từ ăn sáng, bên ngoài có một tên đang cần tìm việc, ta quyết định cho hắn một công việc." Hạ Chí buông bữa sáng, chuẩn bị rời khỏi.

"Chờ đã, ngươi lại chuẩn bị cho ai đến?" Thu Đồng vội vã gọi hắn lại, "Lần sau ngươi tuyển người, có thể nói cho ta biết trước được không?"

"À, chính là tên Trương Cẩu Hùng chúng ta đã gặp được ở siêu thị hôm qua." Hạ Chí thuận miệng nói: "Còn có, Đồng Đồng, lần sau ta nhận người nhất định sẽ nói trước cho ngươi biết, lần này ta quyết định trước."

"Ai? Trương Thành Hùng? Đầu óc ngươi bị nước vào rồi sao? Ngươi chuẩn bị công việc gì cho hắn ta?" Thu Đồng đầu tiên là sửng sốt, sau khi kịp phản ứng, nàng lại nổi giận.

Bình Luận (0)
Comment