Khi Tô Phi Phi và Quan Tiểu Nguyệt đi tới trước cửa sổ, Hạ Chí đã mua cơm xong, đang cong khuỷu tay bưng một mâm nhỏ đi về phía Thu Đồng.
"Ngươi muốn để Trần Kỳ làm việc trong phòng ăn đổi lấy tiền ăn cơm?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí, vẻ mặt cổ quái.
"Đồng Đồng, ngươi thật thông minh." Hạ Chí lập tức tán thưởng Thu Đồng.
"Nếu Trần Kỳ muốn về nhà lấy tiền, người què sẽ ngăn hắn ta lại, đúng không?" Thu Đồng lại hỏi.
"Đồng Đồng, ngươi thực sự quá thông minh." Hạ Chí tiếp tục tán thưởng Thu Đồng.
"Ngươi đi tán thưởng vị Tô lão sư kia đi!" Thu Đồng tàn nhẫn trừng Hạ Chí, "Đây đều là nàng nói!"
"Nàng nói sao, vậy không cần khen." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Có ý gì?" Thu Đồng hơi bất mãn, "Ngươi muốn nói nàng vốn thông minh sao?"
"Đồng Đồng, đối với nàng, chuyện này không liên quan gì tới thông minh." Hạ Chí cười xán lạn, "Đương nhiên, nếu ta nói cho ngươi biết thật ra nàng đã biết trước, chắc chắn ngươi sẽ không tin ta."
"Nếu ngươi biết ta không tin thì không cần nói!" Thu Đồng tức giận, trong lòng nàng có chút khó chịu, vì sao Tô Phi Phi và Hạ Chí cứ như thần giao cách cảm vậy?
"Honey, nàng thực sự đã biết trước." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, nói rất chân thành.
"Lười nghe ngươi nói nhảm!" Thu Đồng cúi đầu, bắt đầu ăn cơm, món ăn và cơm đều bị nàng coi thành Hạ Chí, tàn nhẫn gặm cắn, lúc này nàng thật sự rất muốn cắn Hạ Chí một cái, còn biết trước, nàng mới không tin đâu!
Tô Phi Phi và Quan Tiểu Nguyệt cũng không tới chào hỏi Hạ Chí và Thu Đồng, hiển nhiên bọn họ không muốn quấy rầy hai người Hạ Chí, mà hơn mười phút sau, Tô Phi Phi và Quan Tiểu Nguyệt càng ăn xong trước rời đi.
Lại qua mười phút, Hạ Chí và Thu Đồng cũng rời khỏi căn tin, mà Trần Kỳ thì ngồi trong góc, không biết đang suy nghĩ gì.
"Trần Kỳ sẽ không nhịn đói như vậy mãi chứ?" Đi ra khỏi căn tin, Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Yên tâm, tuy thân thể hắn ta khá kém, nhưng đói một bữa cũng không chết được." Hạ Chí lười biếng nói: "Để hắn ta nếm được mùi đói bụng cũng là chuyện tốt.
"Dù sao thì nếu xảy ra vấn đề gì, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng không biết rốt cuộc Hạ Chí đang có ý gì, nhưng nàng sẽ không nhúng tay.
Hôm nay là chủ nhật, buổi trưa, số người ăn cơm trong căn tin trường cũng không nhiều, không bao lâu sau, căn tin lớn như vậy nhưng chỉ còn lại một mình Trần Kỳ ngồi ở chỗ kia.
Trần Kỳ đói bụng tới có chút choáng váng, rốt cục hắn ta cũng phát hiện, đúng là thân thể mình không tốt lắm thật. Nhớ tới trước đây, khi mới vừa bắt đầu chơi Con Đường Đế Vương, có đôi khi hắn ta chơi liên tục mấy chục tiếng không ăn cơm cũng không cảm thấy vấn đề gì quá lớn, nhưng hiện tại, không ăn một bữa, hắn ta đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Mà hiện tại, hai tay hắn ta cũng rất đau nhức, dường như lúc sáng khi ném rổ hắn ta cũng không cảm thấy đau như vậy. Nhưng theo thời gian đưa đẩy, hai tay lại càng ngày càng đau.
Loại đau đớn này thật sự không dễ chịu chút nào, Trần Kỳ cũng chưa từng nếm thử cảm giác đau đớn này. Lần đầu tiên hắn ta phát hiện, khi hắn ta đến một nơi xa lạ, không có tiền lại không có thẻ, cũng không có điện thoại, dường như cái gì hắn ta cũng không làm được, vào lúc này, danh hiệu nhi tử thủ phủ của hắn ta chẳng là cái thá gì.
Mà quan trọng nhất là trong hai năm nay, ở trong game, cho dù hắn ta một mình chiến đấu hăng hái, không gì không làm được, nhưng khi trở lại thực tế, hắn ta lại tựa như cái gì cũng không biết.
Lúc này, Trần Kỳ đã có xung động muốn lập tức tiếp tục chơi game, nhưng vấn đề là hắn ta biết, hiện tại hắn ta không cách nào chơi game, cho dù bên cạnh có máy vi tính có internet, nhưng không nói tới cánh tay đang đau nhức, ngay cả đầu hắn ta cũng đang choáng váng đây, căn bản không cách nào chơi game được.
Trong lúc bất chợt, rốt cục Trần Kỳ cũng hiểu rõ những lời Hạ Chí đã nói với hắn ta lúc sáng, hiện tại hắn ta tựa như một người đang cảm mạo phát sốt, hơn nữa tay cũng tàn tật, chênh lệch lớn nhất giữa hắn ta và tướng quân thật sự là thân thể!
"Không được, ta nhất định phải rèn đúc thân thể!" Lúc này, rốt cục Trần Kỳ cũng hạ quyết định, hắn ta phải rèn đúc thân thể thật tốt, nếu không, hắn ta thật không cách nào đánh bại tướng quân!
Rột rột...
Bụng truyền tới tiếng kháng nghị lại khiến Trần Kỳ lập tức kịp phản ứng, hiện tại, chuyện khẩn yếu nhất hắn ta cần quan tâm là giải quyết vấn đề ăn uống.
"Chẳng lẽ ta phải đi làm việc cho căn tin để kiếm tiền ăn cơm thật sao?" Trong lòng Trần Kỳ có chút bối rối, cũng không phải hắn ta cảm thấy làm việc là chuyện mất mặt, vấn đề là hắn ta phát hiện cái gì mình cũng không biết làm.
Đúng lúc này, một mùi thơm mê người chui vào trong mũi Trần Kỳ, sau đó, Trần Kỳ lập tức thấy được một bàn chứa đầy cơm nước được đặt trước mặt hắn ta, ngẩng đầu, Trần Kỳ lập tức thấy một bà bác trung niên mặc đồng phục nhân viên của căn tin.
"Ôi, tiểu tử, nhanh ăn đi, thấy ngươi đã ngồi ở đây lâu như vậy, không mang tiền sao?" Bà bác trung niên này hỏi.
"A, đúng, dì, ta quên mang tiền, hay là lần sau ta lại trả tiền cho dì?" Trần Kỳ vội vàng nói.
"Không cần, phần cơm này cũng là phần dư, không ai ăn chỉ có thể đổ đi." Bà bác trung niên thuận miệng nói một câu, "Ngươi ăn nhanh lên, ăn xong ta còn dọn dẹp."
Lưu lại những lời này, sau đó bà bác trung niên xoay người rời đi. Trần Kỳ ngẩn ngơ, sau đó hắn ta vùi đầu nhai nuốt ngấu nghiến, hiện tại hắn ta không cần quan tâm nhiều như vậy, lấp đầy bụng trước rồi nói.
Mà giờ khắc này, nơi cửa phòng ăn, ở vị trí không dễ thấy, có người đang lẳng lặng nhìn một màn này.