"Quên đi, mặc kệ hắn là ai." Thu Đồng biết, hiện tại Hạ Chí sẽ không nói ra thân phận chân chính của hắn, nàng cũng chẳng muốn nghiên cứu kỹ, dù sao thì ngoại trừ dùng miệng lợi dụng sàm sỡ nàng, thật ra gia hỏa này cũng không làm chuyện gì quá lố.
Thu Đồng vẫn hơi bất mãn vì việc Hạ Chí đã cứng rắn bước vào cuộc sống của nàng, nhưng cuối cùng, dù bất mãn nhưng nàng cũng biết, chắc chắn Hạ Chí không có ác ý gì với nàng, nếu hắn thật sự có ác ý gì, lấy bản lĩnh của hắn vốn không cần chơi nhiều chiêu như vậy.
Hơn nữa, Thu Đồng càng có cảm giác, Hạ Chí vốn không vì nàng mà tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà loại cảm giác này luôn luôn khiến đáy lòng nàng không quá thoải mái.
Có đôi khi, nàng thật sự hy vọng tất cả những gì Hạ Chí làm đều là vì nàng, thế nhưng, mặc dù hắn đã vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, không có hắn, rất có thể nàng đã chết, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều cảm thấy hắn không đặc biệt vì nàng mà tới trường học này.
Rốt cục Thu Đồng cũng lại lấy tai nghe điện thoại xuống, sau đó nàng nhìn về phía Hạ Chí: "Kế hoạch của ta là không tiếp tục trợ giúp học sinh nghèo khó một cách vô điều kiện nữa."
"Đồng Đồng, ta ủng hộ ngươi." Hạ Chí cười xán lạn.
"Ta còn chưa nói cụ thể nên làm như thế nào đâu." Thu Đồng lại liếc Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ta ủng hộ ngươi vô điều kiện." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ: "Mấy ngày nay ta đã điều tra những học sinh nghèo khó từng được trường chúng ta giúp đỡ, sau khi bọn hắn rời đi, gần như chưa từng nói tới chuyện mình tốt nghiệp từ trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà số ít học sinh quyên tiền hồi báo lại không nguyện ý lưu tên, chỉ âm thầm quyên giúp, tựa hồ đối với bọn hắn, việc từng học ở trường trung học phổ thông Minh Nhật là vết bẩn khó có thể tẩy sạch trong đời bọn hắn. Mà trên thực tế, trong ba năm bọn hắn ở chỗ này, đúng là chưa hẳn bọn hắn đã cảm thấy vui vẻ."
"Hài tử nghèo dễ tự ti, ở trường học sẽ bị người kỳ thị, đặc biệt là nơi này nhiều hài tử nhà giàu, đó là chuyện rất bình thường." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Không sai, chính là như vậy, thật ra gia gia ta vốn hy vọng có thể miễn phí giúp đỡ những học sinh nghèo khó, sau đó đợi khi những học sinh nghèo khó này có công việc tốt sẽ báo đáp lại trường học, tham dự giúp đỡ các học đệ học muội nghèo khổ, như vậy mới có thể tạo thành vòng tuần hoàn tốt đẹp." Thu Đồng gật đầu, "Nhưng thực tế không như mong muốn, ta cũng định thay đổi sách lược, tuy nói hiện tại ngươi đã kiếm được một khoản tiền lớn, giúp trường học không thiếu tiền, nhưng ta vẫn hy vọng mình có thể tạo ra một cơ chế vận chuyển càng tốt đẹp hơn."
Dừng lại một chút, Thu Đồng tiếp tục nói: "Ta vốn định dùng phương thức giống với khoản vay học tập nhưng cũng không giống hoàn toàn, ta sẽ ký hợp đồng với mỗi một học sinh nghèo, hàng năm sẽ cho bọn hắn một khoản tiền, chính bọn hắn dùng khoản tiền này nộp học phí và ăn uống, phần dư bọn hắn có thể sử dụng theo ý mình. Mà sau khi tốt nghiệp, nếu bọn hắn nguyện ý học đại học, chúng ta còn có thể tiếp tục chi tiền, mà chờ sau khi bọn hắn tốt nghiệp, số tiền này bọn hắn không cần trả, nhưng sau khi tốt nghiệp, bọn hắn nhất định phải dựa theo hợp đồng mà quyên góp tiền cho trường học, ta định đặt ra điều kiện dựa vào lương hằng năm, tỷ như sau khi bọn hắn có công việc, thu nhập một năm đạt tới năm mươi vạn hoặc hơn trăm vạn, như vậy bọn hắn nhất định phải quyên góp 10% thu nhập hoặc một tỉ lệ nào đó khác cho trường trung học phổ thông Minh Nhật."
Nói đến đây, Thu Đồng lại nhìn Hạ Chí: "Ngươi cảm thấy thế nào? Làm như vậy cũng tương đương với học sinh nghèo khó có thể sớm lĩnh tiền lương mà mình sẽ kiếm được trong tương lai, sẽ không cảm thấy đây là bố thí, có thể khiến bọn hắn không còn tự ti nữa, mà nếu trong số những học sinh nghèo này có học sinh tương lai phát triển tốt, chúng ta cũng không lỗ vốn."
"Đồng Đồng, ta đã nói rồi, ta sẽ ủng hộ ngươi." Hạ Chí trả lời.
"Này, ta đang nói chuyện rất nghiêm túc, ngươi cảm thấy nếu ta làm như vậy có thể tạo thành dây chuyền vận chuyển tốt sao?" Thu Đồng hơi mất hứng, "Không phải ngươi rất giỏi tính toán sao? Ngươi có thể tính toán thử cho ta xem kết quả chính xác là thế nào, rốt cuộc ta làm như vậy có thể lỗ vốn hay không."
"Đồng Đồng, chuyện này ngươi nên đi tìm Mạc Ngữ." Hạ Chí nói rất chân thành: "Nàng sẽ đưa ra số liệu chính xác cho ngươi, nàng cũng có thể nói cho ngươi biết, nên đặt khoản thu nhập mỗi năm là bao nhiêu mới khiến chúng ta không bị lỗ."
"Không phải trình độ toán học của ngươi còn tốt hơn nàng sao?" Thu Đồng hơi bất mãn.
"Honey, ngươi không cảm thấy việc để học sinh tự giải quyết vấn đề của trường học càng có thể thể hiện sự thành công của lão sư chúng ta sao?" Hạ Chí hỏi ngược lại.
"Quên đi, ta suy nghĩ thêm một chút, ngày mai lại đi hỏi Mạc Ngữ!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, thật ra nàng có chút không muốn đi tìm Mạc Ngữ.
Thu Đồng tiếp tục hoàn thiện kế hoạch của mình trên máy vi tính, Hạ Chí thì vẫn ở bên cạnh nàng ăn không ngồi rồi. Trong lúc bất tri bất giác, thời gian dần trôi qua, thẳng đến khi điện thoại đổ chuông.
Rất nhanh Thu Đồng đã nhận điện thoại, mà cuộc điện thoại này lại do Phương Đắc Thắng gọi tới.
"Cái gì? Lại có người đánh nhau?" Thu Đồng nhíu mày, "Lại là học sinh của hắn? Được, ta biết rồi, ta sẽ nói với hắn."
Cúp điện thoại, Thu Đồng nhìn Hạ Chí: "Đệ tử của ngươi thật giống ngươi, đều biết gây chuyện, hiện tại ngươi đã có việc làm, tới cục cảnh sát đi."
Dừng một chút, Thu Đồng lại bổ sung: "Không phải cục cảnh sát thành phố, là phân cục khu đông, nếu ngươi không muốn đi thì gọi điện thoại cho Hạ Mạt của ngươi, để nàng đi giải quyết!"