Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 40 - Chương 40: Không Xứng Làm Lão Sư (2)

Chưa xác định
Chương 40: Không xứng làm lão sư (2)

"Đây không phải là Từ lão sư sao?"

"Đúng vậy, chính là giáo viên thể dục lớp mười hai Từ Sâm."

"Hắn ta còn là huấn luận viên của đội bóng rổ đây, ba tên kia chính là chủ lực trong đội của hắn ta."

"Đội viên bị bắt nạt bị sỉ nhục, giáo luyện bắt đầu ra tay?"

"Nhất định là vậy!"

...

Đối với nam tử khôi ngô mới xuất hiện, rất nhiều người đều biết rõ, mà hắn ta vừa xuất hiện mọi người đã hiểu, màn kịch trên sân bóng rổ còn chưa kết thúc, tiểu hài tử bị đánh sẽ mách với lão sư, cũng có thể sẽ tìm gia trưởng hỗ trợ. Hiện tại đội viên đội bóng rổ bị Hạ Chí dạy dỗ, đương nhiên huấn luận viên Từ Sân này muốn ra tay vãn hồi mặt mũi.

Không biết lần này Hạ Chí sẽ ứng đối như thế nào đây?

"Rốt cục ngươi cũng không làm rùa đen rút đầu nữa sao?" Giọng nói giễu cợt vang lên, xuất ra từ trong miệng Hạ Chí, mà những lời này của hắn lại khiến cho tất cả mọi người sửng sốt. Đây là có chuyện gì xảy ra? Nghe như Hạ Chí vốn có thù oán với Từ Sâm?

Thu Đồng cũng hơi nhíu mày, tên khốn nạn này mới đến đây không được nửa ngày, sao cứ như khắp nơi trên đất đều là cừu địch của hắn?

Trong lúc mọi người cảm thấy khó hiểu, Hạ Chí lại mở miệng lần nữa: "Trước khi ta nộp đơn xin làm lão sư ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta đã biết nơi này có một giáo viên thể dục tên Từ Sâm, ta cũng biết ngươi là con rùa đen rụt đầu không hơn không kém, bởi vì, mỗi một lần có giáo viên thể dục mới tới nơi này, ngươi luôn sai sử đội viên của ngươi đi gây sự với lão sư mới, yêu cầu người ta phải nghe lời ngươi mới có thể giữ lại. Mà hiện tại, trên danh nghĩa ngươi là giáo viên thể dục của lớp mười hai, nhưng cho tới bây giờ ngươi chưa từng lên lớp vào giờ thể dục, đều để giáo viên thể dục khác đi dạy thay ngươi. Hôm nay ta tới, ngươi lại lặp lại chiêu cũ, đáng tiếc, ngươi tìm lộn đối tượng!"

Bốn phía lập tức xôn xao, thì ra còn có chuyện như vậy? Mà rất nhiều học sinh cấp ba rốt cục cũng nhớ tới, hai ngày trước khi bọn hắn học tiết thể dục đầu tiên, đúng là do những giáo viên thể dục khác đến dạy thay thật, làm nửa ngày, thì ra còn có chuyện như vậy?

Thu Đồng cũng lại nhíu mày, nàng thật không biết chuyện này, điều này khiến Thu Đồng lại một lần nữa cảm thấy buồn bực, rốt cuộc tên Hạ Chí lưu manh này là thế nào vậy? Vì sao đối với chuyện trong trường học này, hắn cứ như không gì không biết?

Cho dù gia hỏa này đã điều tra trường học trước đó, cũng không lý nào lại điều tra rõ ràng như vậy chứ? Hơn nữa, chỉ vì làm một giáo viên thể dục, đáng để điều tra rõ ràng một trường học như vậy sao?

"Hạ Chí, cho dù ngươi nói hươu nói vượn bịa đặt phỉ báng, cũng không thể thay đổi được sự thực!" Từ Sâm cách Hạ Chí chừng ba mét, ngừng lại, "Không nói tới chuyện lúc sáng, ngươi dùng cách xử phạt về thể xác với học sinh lớp sáu khối mười hai, chỉ tính tới vừa rồi, ngươi đã đánh học sinh ngay trước mặt mấy trăm người, chứng cứ vô cùng xác thực, người như ngươi có tư cách gì làm lão sư?"

Nói đến đây, Từ Sâm lại quay đầu nhìn về phía Thu Đồng bên cạnh sân bóng rổ, sau đó tiếp tục nói: "Thu hiệu trưởng, Hạ Chí thân là lão sư lại công nhiên ẩu đả học sinh, lẽ nào ngươi còn muốn làm như không thấy? Thân là hiệu trưởng, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho bạn trai mình như vậy sao?"

"Hạ lão sư cũng không ấu đả học sinh." Giọng nói dễ nghe vang lên, người nói chuyện là Mạc Ngữ. Lúc này, nàng vẫn chưa rời khỏi sân bóng rổ, "Hắn chỉ thực hiện chức trách của giáo viên thể dục, chỉ dạy kỹ xảo ném rổ cho bạn học kia ở khoảng cách gần thôi."

Phốc!

Có người không nhịn được phun ra một ngụm nước, Mạc Ngữ này, bản lĩnh nói hươu nói vượn thực quá ghê gớm đi!

Thật ra mọi người đều cảm thấy, hành động của Hạ Chí vừa rồi không thể tính là ấu đả số 10, nhưng cái gì mà chỉ dạy kỹ xảo ném rổ, hơn nữa lúc nói chuyện mặt còn nghiêm trang như thế, thật khiến bọn hắn cảm thấy không biết nói gì.

Thu Đồng nhìn Mạc Ngữ với ánh mắt cổ quái, chỉ mới chưa được bao lâu, Mạc Ngữ đã bắt đầu nói giúp cho Hạ Chí?

Ngay lúc Thu Đồng cảm thấy thân là hiệu trưởng, nàng nên nói hai câu và vân vân, Hạ Chí lại mở miệng: "Mạc Ngữ nói không sai, đúng là ta không ẩu đả với tên củi mục này, chẳng qua, đó là vì đối tượng ta muốn đánh chân chính..."

Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trên người cũng đột nhiên tản mát ra một luồng khí tức lạnh băng khiến người khác không dám đến gần. Hắn lạnh lùng nhìn Từ Sâm, phun ra hai chữ cuối cùng: "Là ngươi!"

Một quả bóng rổ đột ngột bay ra từ trong tay Hạ Chí, tàn nhẫn đánh về phía Từ Sâm, tốc bộ bóng bay cực kỳ nhanh, Từ Sâm còn chưa kịp phản ứng đã bị bóng rổ đập trúng!

Oa...

Mọi người lại xôn xao, này… vị Hạ lão sư vốn nhìn như rất có kiên nhẫn này lại có thể đột nhiên bộc phát, trực tiếp đánh lên?

A!

Từ Sâm phát ra một tiếng rên vì đau đớn, thân thể lung la lung lay, hoàn toàn không kịp phản ứng, mà quả bóng rổ đã nện lên người Từ Sâm cũng bắn trở về, sau đó lại rơi vào trong tay Hạ Chí.

Hạ Chí không hề dừng lại, bóng rổ lại một lần nữa bị ném ra!

"Xui khiến đội viên bài trừ huấn luận viên đối lập, tính là huấn luận viên gì?" Giọng của Hạ Chí lạnh băng.

Bóng rổ lại không chút sai lệch đập trúng Từ Sâm, sau đó lại lần thứ hai quay về, tiếp theo, lại bị ném ra.

"Suốt ba năm qua, ngươi đã đuổi đi sáu giáo viên thể dục!"

"Có hai chữ số nữ sinh từng bị ngươi quấy rầy đùa giỡn!"

"Chí ít cũng có ba nữ sinh bị ngươi lừa gạt lên giường!"

"Một người trong đó còn là bạn gái của đội viên đội bóng rổ của ngươi!"

"Càng có một nữ sinh đã từng phá thai vì ngươi!"

Mỗi một lần quả bóng bị ném ra, Hạ Chí lại lạnh lùng phun ra một tội trạng của Từ Sâm, mà liên tục bị bóng rổ đập trúng, Từ Sâm đã đầu óc choáng váng, hắn ta lung la lung lay, nhưng vẫn còn chưa ngã xuống.

"Loại rác rưởi như ngươi vốn không xứng làm lão sư!" Hạ Chí lại một lần nữa ném bóng rổ ra, lần này, bóng rổ đập thẳng đến đầu của Từ Sâm!"

Bình Luận (0)
Comment