"Một trăm vạn? Không có tiền thì đừng đứng ra treo giải thưởng, ta treo giải một ức. Đội nào có thể đánh bại đội bóng rổ trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta sẽ cho đội đó một ức." Đây chính là lời đáp lại công khai Hạ Chí đăng trên diễn đàn trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà lời đáp lại này cũng lập tức được đám học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật lan truyền ra ngoài, cũng lập tức khiến internet nổ tung!
Không có tiền thì đừng ra ngoài treo giải!
Những lời này mang theo khinh thường nồng đậm, hiển nhiên Hạ Chí đang cười nhạo trường trung học Thường Thanh không có tiền. Thân là một trường trung học quý tộc, thật ra tổng tài sản của trường trung học Thường Thanh cũng rất khả quan, thế nhưng không người nào cảm thấy Hạ Chí không có vốn liếng để cười nhạo trường trung học Thường Thanh. Không chỉ vì mảnh đất trường trung học phổ thông Minh Nhật đáng giá trăm ức, mà hiện tại, trường trung học phổ thông Minh Nhật còn có hơn trăm ức tiền mặt, vẻn vẹn chỉ riêng quỹ của Trần Thiên Thành đã có giá trị hơn trăm ức!
Mà nếu những người khác nói lời này, hẳn cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hắn đang khoác lác, thế nhưng Hạ Chí nói những lời này lại khiến người ta không thể nói gì, thậm chí cũng không thể nói hắn ăn cơm mềm. Tuy Thu Đồng là bạn gái của Hạ Chí, mà nói một cách nghiêm túc, số tiền kia cũng thuộc về Thu Đồng, nhưng ai cũng biết, Trần Thiên Thành vì muốn đấu giá được danh ngạch lớp thiên tài nên mới cho trường trung học phổ thông Minh Nhật nhiều tiền như vậy, mà buổi đấu giá vốn như mơ tưởng hão huyền lại do Hạ Chí tạo ra. Nói cho cùng, số tiền này vốn do Hạ Chí kiếm về.
Cũng chính vì vậy, Hạ Chí vừa mở miệng đã treo giải một ức, nhưng không người nào có thể chỉ trích hắn phá của, hắn mới vừa kiếm lời hơn trăm ức, hiện tại tiêu một ức thì thế nào?
"Có tiền tùy hứng!"
Không ít người đã cảm khái như vậy, bọn hắn cảm thấy đây tuyệt đối là Hạ Chí đang tùy hứng, không bao lâu nữa, một ức này sẽ phải đổ xuống sông xuống biển.
Mà rất nhiều người càng hâm mộ đội bóng rổ trường trung học Hồng Kỳ, không bao lâu nữa, đám người đội bóng rổ này sẽ phát tài, chỉ cần đấu xong trận này là bọn hắn có thể chia tiền. Đoán chừng dù là thành viên thay thế của đội bóng cũng có thể được chia mấy trăm vạn.
Ngược lại không ai cảm thấy Hạ Chí sẽ không tuân thủ hứa hẹn, dù sao thì hiện tại Hạ Chí cũng rất nổi tiếng, hơn nữa Hạ Chí cũng không thiếu tiền, đối với người bình thường, một ức là con số thiên văn, nhưng đối với kẻ có tiền, hẳn bọn họ càng để ý tới danh tiếng của mình hơn.
Đương nhiên, thật ra cũng có người cảm thấy Hạ Chí không phải người có tiền tùy hứng, chỉ là hắn rất có lòng tin với đội bóng mà thôi.
"Ta cảm thấy Hạ lão sư sẽ không làm chuyện không nắm chắc."
"Đúng vậy, trong ấn tượng của ta, Hạ lão sư chưa từng thua bao giờ."
"Lúc đó khi hắn đấu giá danh ngạch lớp thiên tài, chúng ta cũng cảm thấy hắn sẽ không thể nào thành công, nhưng cuối cùng Hạ lão sư đã lấy về được hơn trăm ức tiền vốn cho trường chúng ta!"
"Thật ra ta cũng cảm thấy đội bóng rổ sẽ thắng, Mạc Ngữ làm huấn luận viên rất lợi hại, ta đã từng nhìn nàng huấn luyện, quá trâu!"
"Ta cũng rất tin tưởng Mạc Ngữ, chỉ là thời gian thành lập đội bóng hơi ngắn một chút, nếu có thể có hơn một tháng thời gian, chắc chắn chúng ta sẽ không thua..."
So sánh ra, học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật càng tin tưởng Hạ Chí.
"Tốt rồi, thắng thua ngày mai sẽ biết, ta chỉ muốn hỏi mọi người một chút, ngày mai các ngươi có tới buổi thi đấu không? Ngày mai là sân nhà của trường trung học Hồng Kỳ!"
"Đi, phải đi!"
"Đó là đương nhiên, cho dù thua bóng cũng không thể thua khí thế!"
"Tốt rồi, ta sẽ đăng một bài, ai muốn đi thì báo danh để ta thống kê nhân số một chút, xem trường học có thể sắp xếp xe để chúng ta cùng đi hay không. Nếu trường học không có xe, lớp thổ hào chúng ta sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị xe."
"Không cần lo lắng, vấn đề hậu cần ta chịu trách nhiệm."
"Ngươi là ai?"
"Ta là trưởng Bộ Hậu cần Trương Thành Hùng!"
"Cắt, cái gì mà trưởng Bộ Hậu cần, rõ ràng là nhân viên quét nhà vệ sinh..."
Vậy mà Trương Thành Hùng cũng lên diễn đàn lăn lộn, hiện tại gia hỏa này cũng rất buồn chán, mỗi ngày không có chuyện gì làm. Việc quét nhà vệ sinh này trên cơ bản mỗi ngày chỉ làm hai lần, hơn nữa thật ra nhà vệ sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng rất hiện đại, cho nên trên thực tế WC cũng không bẩn như tưởng tượng, chỉ là việc quét nhà vệ sinh hơi không dễ nghe mà thôi.
Đương nhiên, thật ra trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không có chức vụ trưởng Bộ Hậu cần, trên thực tế đây là Trương Thành Hùng tự phong cho mình.
Chẳng qua, sau khi Trương Thành Hùng tự phong cho mình thành trưởng Bộ Hậu cần, hắn ta thật sự bắt đầu làm việc. Khi hắn ta biết Trần Thiên Thành đã mua xe cho trường học, trường học chỉ cần nhận là được, hắn ta lại bắt đầu hành động, nội trong vòng một ngày gia hỏa này đã tìm được mười mấy tài xế, lái cả mười chiếc xe buýt và hai chiếc xe hơi thương vụ đến trường học. Thật ra số lượng xe dành cho trường học như vậy là hơi nhiều, nhưng Trần Thiên Thành đã tính toán số xe dựa theo yêu cầu có thể đưa tất cả mọi người đi một lúc. Trên cơ bản, mấy chiếc xe buýt có thể chứa hơn sáu mươi người một xe, toàn bộ trường trung học phổ thông Minh Nhật có không tới bảy trăm học sinh, cộng thêm lão sư, mười chiếc xe buýt đã gần như có thể chứa đủ tất cả mọi người.
Giải quyết xong hết thảy, Trương Thành Hùng lại hăm hở chạy lên diễn đàn tuyên bố, ngày mai tất cả mọi người có thể lên xe của trường học đi xem tranh tài.
Bởi vì ngày mai có tổng cộng ba trận thi đấu, mà trận đấu bóng chuyền lại bắt đầu vào lúc chín giờ rưỡi sáng, trận bóng rổ và bóng đá đều bắt đầu sau buổi trưa, hơn nữa thời gian bắt đầu thi đấu đều là ba giờ chiều, cho nên Trương Thành Hùng lại bắt đầu thống kê số lượng người tới xem mỗi cuộc tranh tài, hơn nữa nếu có người nguyện ý tới xem thi đấu bóng chuyền vào buổi sáng, sau đó đợi tới buổi chiều đi xem bóng rổ hoặc bóng đá, trường học còn chịu trách nhiệm chuẩn bị đồ ăn trưa.
"Bộ Hậu cần này không tồi."
"Thật rất đáng khen."