Mà giờ khắc này, đám người trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng có chút trợn tròn mắt, đặc biệt là đám thành viên đội bóng chuyền càng cảm thấy kinh ngạc hơn, chẳng lẽ Mạc Ngữ là thành viên đội cứu hỏa sao? Buổi sáng đã cứu đội bóng chuyền của các nàng, hiện tại lại tới cứu đội bóng đá?
"Tin tức bạo tạc, tin tức bạo tạc, Mạc Ngữ thành cầu thủ thay thế lên sân tham gia thi đấu bóng đá!"
Lúc này, trên diễn đàn Minh Nhật đã có người đăng tin giật gân này lên, sau đó phía dưới là một mảnh sợ hãi thán phục.
"ĐM, thật?"
"Không phải đâu? Như vậy cũng được?"
"Không phải giải bóng đá nam sao?"
"Cái này ta biết, đúng là trong giải đấu này nữ sinh có thể lên sân, chỉ có điều cho tới nay không có nữ sinh nào thật sự lên sân!"
"Mạc Ngữ quá mạnh, vừa suất lĩnh đội bóng rổ thắng trận đấu đã lập tức đi tham gia trận bóng đá!"
"Thế nhưng đội bóng đá của chúng ta đã bị dẫn trước chín bàn, lần này sợ rằng ngay cả Mạc Ngữ cũng không có biện pháp đi?"
"Chuyện này thật khó mà nói trước, tuy ta cũng cảm thấy chúng ta không có hi vọng gì, nhưng nếu không có hi vọng, ta cảm thấy Hạ lão sư sẽ không để Mạc Ngữ lên sân..."
"Hạ lão sư cũng ở đây sao?"
"Đây không phải nói nhảm sao? Đương nhiên Hạ lão sư ở đây..."
Đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật ở hiện trường rất nhanh đã phát hiện Hạ Chí, nhưng Hạ Chí cũng không đứng trên sân bóng, mà hắn đứng trên khán đài. Lúc này, thật ra hắn đang ở vị trí rất dễ thấy, bởi hắn đang ngồi cùng một chỗ với Tô Phi Phi, mà Tô Phi Phi cũng đã ngừng khảy đàn, dường như nàng đang nhỏ giọng nói điều gì đó với Hạ Chí.
Mạc Ngữ đã bắt đầu lên sân, mà lúc này, các cầu thủ khác của song phương đều ngẩn ra, không chỉ đám cầu thủ trường trung học phổ thông Minh Nhật không rõ tình trạng, cầu thủ Thanh Cảng Bát Trung cũng đã ngừng thế tiến công, bắt đầu đảo chân giữa trận. Đến hiện tại bọn hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc trường trung học phổ thông Minh Nhật nổi điên cái gì, mà có thể để một nữ sinh lên sân khấu?
"Ôi, mỹ nữ, làm quen một chút, ta tên..." Lúc này, cầu thủ mặc áo số tám của Thanh Cảng Bát Trung vừa chuyền bóng ra, sau đó hắn ta lại có ý đồ sáp lại gần làm quen Mạc Ngữ. Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời đã đột nhiên cảm giác được một quả bóng thoáng qua khỏi tầm mắt, một giây sau, hắn ta đã phát hiện không đúng, quả bóng hắn ta vừa chuyền đi lại bị người chặn lại!
"ĐM, bóng bị cướp!"
"Là nữ sinh kia!"
"Nữ sinh đang dẫn bóng chạy như điên!"
"Hình như đám người trường trung học phổ thông Minh Nhật còn chưa kịp phản ứng..."
"Hậu vệ, hậu vệ của chúng ta rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, nhanh hơn..."
"ĐM, cơ hội tốt, có thể va chạm với mỹ nữ một cái..."
"Ngươi có thể đừng xấu xa như vậy được không?"
"Các ngươi suy nghĩ nhiều, mỹ nữ dẫn banh vượt qua người, căn bản không hề có chút tiếp xúc thân thể nào..."
"Lại một hậu vệ lên!"
"ĐM, người bóng tách ra, mỹ nữ hung mãnh!"
Trên khán đài đột nhiên trở nên náo nhiệt, Mạc Ngữ vừa mới lên sân đã trực tiếp dẫn bóng tiến công, mà nàng không hề có ý định phối hợp với những người khác, cũng giống vậy, dường như nàng cũng không đặt cầu thủ phe đối phương vào mắt, nàng chỉ một mình dẫn bóng tiến về phía trước, tiếp tục tiến về phía trước!
Tiếng đàn đột nhiên vang lên, mà tiếng đàn này vừa xuất hiện lập tức bao phủ tiếng ồn ào trên khán đài, tiếng đàn này như đang dùng một cách thức đặc đù truyền tới trong tai mỗi người, cũng khiến mọi người không tự chủ được mà nhìn về phía Tô Phi Phi. Mà vừa nhìn, mọi người lập tức phát hiện, lần này người đánh đàn không chỉ là Tô Phi Phi, còn có Hạ Chí.
Thập diện mai phục!
Người hiểu đàn dương cầm rất nhanh đã nghe ra đây là khúc thập diện mai phục, mà tên bài hát này dường như hết sức phù hợp với cục diện hiện tại, bởi vì hiện tại, ngoại trừ thủ môn, mười cầu thủ còn lại của Thanh Cảng Bát Trung đều từ bốn phương tám hướng đuổi theo Mạc Ngữ, mà giờ khắc này, Mạc Ngữ đã tiến vào vùng cấm, trực tiếp biến thành cơ hội đơn đao!
Sút cầu môn!
Nhanh sút cầu môn!
Trong lòng không ít người trường trung học phổ thông Minh Nhật đều đang điên cuồng gào thét, mà giờ khắc này, rốt cục thủ môn phía đối phương cũng xuất kích, nhưng Mạc Ngữ không hề có ý định sút cầu môn, nàng tiếp tục dẫn bóng chạy về phía cầu môn, ngay khi thủ môn sắp tới trước mặt nàng, nàng lại một lần nữa người bóng tách biệt!
Thủ môn vội vàng quay đầu, nhưng đã muộn, tiếng hoan hô bỗng vang lên, học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật trên khán đài đều nhảy dựng lên!
Vào!
Bóng vào!
Mạc Ngữ trực tiếp sút bóng vào cầu môn!
Đám cầu thủ Thanh Cảng Bát Trung đều trợn tròn mắt, thủ môn ngu si, những người khác cũng ngu si, những người trên khán đài cũng trợn tròn mắt, này… chuyện này cũng quá bất hợp lý đi?
Để các người vào một quả cũng không vấn đề gì, nhưng trực tiếp để một nữ sinh chạy thật nhanh một đoạn đường dài, liên tục dẫn bóng vượt qua mọi người, sau cùng càng trực tiếp mang bóng vào cầu môn, đây là cái quỷ gì? Cho dù bọn hắn có thắng trận này, nói ra cũng rất mất mặt!
Rốt cục tiếng còi của trọng tài cũng vang lên, tuyên bố dẫn bóng hữu hiệu, bởi mãi tới bây giờ trọng tài cũng mới kịp phản ứng. Ngay cả trọng tài cũng có chút há hốc mồm, vốn tưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật tìm một nữ sinh xinh đẹp đến xoát cảm giác tồn tại, nhưng nữ sinh này vừa lên sân không được một phút đồng hồ, đã dùng phương thức không thể tưởng tượng nổi mà sút vào một quả!
"Nhanh bắt đầu, không nên kéo dài thời gian, ta còn cần vào thêm chín quả nữa đây!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng đúng lúc vang lên, lời này phát ra từ trong miệng Mạc Ngữ, mà mọi người nghe thấy lại ngẩn người.
Còn phải vào chín quả? Này… này có ý trường trung học phổ thông Minh Nhật còn muốn thắng trận này?
Này… người này cũng quá mơ tưởng hão huyền đi?