Từ đầu đến cuối, đám cầu thủ Thanh Cảng Bát Trung vẫn nghĩ mọi biện pháp, thậm chí còn có người ý đồ muốn dùng việc phạm quy ác ý để ngăn cản nàng, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Mạc Ngữ không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào, bởi vì từ đầu đến cuối, bọn hắn vốn không thể đụng tới Mạc Ngữ!
Hiện tại khán đài hết sức an tĩnh, ngay cả học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không hô cố lên nữa, bởi tất cả mọi người đã triệt để trợn tròn mắt. Đây không phải đá bóng, đây là một trận đơn phương tàn sát!
1 VS 11, một mình Mạc Ngữ hoàn thành một trận tàn sát nhằm vào mười một người, trong mười lăm phút này, Mạc Ngữ đã sút vào chín quả, phải thừa nhận, trong hơn mười phút sau này, Thanh Cảng Bát Trung vẫn có thể tạo ra một ít hiệu quả, chí ít bọn hắn cũng có thể khiến tốc độ dẫn bóng của Mạc Ngữ trở nên chậm hơn một chút, từ vừa mới bắt đầu là bình quân một phút vào một quả, đến sau này là xấp xỉ hai phút mới vào một quả.
Đây thật không phải người, đây là yêu nghiệt!
Toàn trường tĩnh lặng, chỉ có tiếng đàn.
Hạ Chí và Tô Phi Phi vẫn rất chuyên chú đánh đàn như cũ, hai người phối hợp thiên y vô phùng, tiếng đàn rất đẹp, hình ảnh cũng rất đẹp, nhưng hình ảnh trên bãi bóng lúc này lại ít nhiều gì cũng có chút quái dị.
Hiện tại đang là thời gian thêm giờ, điểm số trên trận là 9-9, song phương đã hòa, ngoại trừ Mạc Ngữ, mười cầu thủ còn lại của trường trung học phổ thông Minh Nhật đều đang đứng bên nửa sân mình. Không phải bọn hắn không muốn tiến công, là Mạc Ngữ không hy vọng bọn hắn tiến công. Đối với Mạc Ngữ, sự xuất hiện của mấy người bọn hắn chỉ làm thu hẹp không gian hành động của nàng.
Nhưng lần này, Mạc Ngữ muốn trực tiếp mang bóng vào cầu môn cũng không quá thực tế, bởi vì mười một cầu thủ Thanh Cảng Bát Trung đều đang đứng trong cấm khu, bọn hắn đang tiến hành một lần phòng thủ cuối cùng, trên căn bản, bọn hắn muốn ngăn chặn tất cả các con đường, bọn hắn không muốn để Mạc Ngữ có bất cứ cơ hội nào!
Đối với đám cầu thủ Thanh Cảng Bát Trung, thật ra bọn hắn biết dùng phương thức này để phòng thủ đúng là một loại sỉ nhục, thế nhưng bọn hắn càng hiểu, nếu bọn hắn thua sẽ chỉ càng nhục hơn, cho nên bọn hắn không thể thua, chỉ cần bọn hắn có thể phòng thủ lần tấn công cuối cùng của Mạc Ngữ, như vậy tiếp theo bọn hắn sẽ tiến vào trận penalty. Mà đại chiến penalty, chắc chắn bọn hắn sẽ thắng, bởi Mạc Ngữ không thể đích thân đá hết các lần penalty.
Cho dù Mạc Ngữ có đá phạt đền bọn hắn cũng không lo lắng, bởi vì cho đến bây giờ, Mạc Ngữ vốn không biểu hiện ra năng lực sút cầu môn, điều này khiến bọn hắn cảm thấy không phải Mạc Ngữ đang cố ý nhục nhã bọn hắn, mà là Mạc Ngữ vốn không biết nên sút cầu môn như thế nào, hoặc có lẽ là kỹ thuật sút cầu môn của Mạc Ngữ cũng không tốt như vậy.
Mạc Ngữ đứng ở giữa sân, dưới chân nàng là một quả bóng, thân hình nàng thon thả mà mỹ lệ. Mà giờ khắc này, trên người nàng càng mơ hồ tản mát ra một loại khí thế mạnh mẽ, đó là một loại phong phạm vương giả, một loại phong phạm vương giả có thể chúa tể hết thảy. Trên thực tế, trong hơn mười phút trước đây, nàng vốn là vương giả duy nhất trên sân, nàng cũng thật sự chúa tể trận bóng này.
Chỉ còn lại một phút đồng hồ cuối cùng, trên khán đài, tiếng đàn chợt trở nên kịch liệt, dường như đang tiến vào cao trào, mà đúng lúc này, Mạc Ngữ cũng động, nhưng lần này, hành động của nàng lại lần nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Đột nhiên Mạc Ngữ đá bóng ra, sau đó nàng bắt đầu chạy, rất mau chóng đuổi theo trái bóng, sau đó, đột nhiên nàng nhấc chân sút cầu môn!
Không, thoạt nhìn, đây cũng không giống sút cầu môn, bởi vì nàng một cước đá quả bóng về phía không trung!
"Quả nhiên Mạc Ngữ không biết sút cầu môn!" Trong một khoảnh khắc, vô số người xuất hiện ý nghĩ này, thậm chí ngay cả trọng tài cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Chuyện phát triển đến hiện tại, thật ra ngay cả trọng tài cũng thầm hy vọng Mạc Ngữ có thể tạo ra đại nghịch chuyển, quá trình xuất sắc như vậy cần có một kết cục tốt hơn, như vậy mới hoàn mỹ.
Sau khi đá quả bóng ra, Mạc Ngữ lập tức xoay người, không nhanh không chậm đi đến bên sân, mà động tác của nàng lúc này cũng khiến mọi người buồn bực, Mạc Ngữ định từ bỏ cuộc so tài sao?
"Mạc Ngữ..." Bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật có một cầu thủ chạy tới, dường như hắn ta muốn nói gì đó.
"Ta sẽ giúp các ngươi tiến vào trận chung kết." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạc Ngữ vang lên, "Nhưng có thể đoạt giải quán quân hay không thì phải xem thực lực của chính các ngươi, bởi vì ta sẽ không tham gia trận chung kết."
Giúp chúng ta tiến vào trận chung kết?
Cầu thủ này có chút buồn bực, hiện tại bọn họ còn chưa thắng trận đấu này đâu.
"Oa..." Đột nhiên có người kinh hô lên, "Đây là, lá vàng rơi!"
Quả bóng vốn như đã bị đá bay, đột nhiên khi gần đến cầu môn lại tựa như mất đi lực lượng, bỗng nhiên bắt đầu sa xuống, tựa như một chiếc lá rụng bắt đầu bay xuống!
"Nhanh!"
"Bảo vệ cầu môn!"
"Dùng đầu đánh bóng ra!"
Cầu môn Thanh Cảng Bát Trung hỗn loạn tưng bừng, thủ thành và những cầu thủ phòng thủ khác như lâm đại địch, nguyên một đám phía sau tiếp phía trước, có ý đồ muốn dùng đầu hất bóng ra khỏi vùng cấm.
Tiếng còi vang lên.
Vào lưới.
Sau đó lại có tiếng còi vang lên, trận tranh tài kết thúc.
"Oa..." Trên khán đài trường trung học phổ thông Minh Nhật lại là vô số tiếng hoan hô, mà bên phía Thanh Cảng Bát Trung lại hoàn toàn yên tĩnh. Trên sân bóng, đám cầu thủ Thanh Cảng Bát Trung trực tiếp co quắp trong vùng cấm, này… quả bóng này vẫn vào lưới? Bọn hắn… bọn hắn lại có thể thua?
Ngay lúc kịch liệt nhất, tiếng đàn đột nhiên im bặt mà dừng, Hạ Chí và Tô Phi Phi đồng thời ngừng đánh đàn, sau đó, Hạ Chí mỉm cười với Tô Phi Phi: "Tô lão sư, khổ cực cho ngươi rồi."
Nói xong câu đó, Hạ Chí lại đứng dậy đi xuống khán đài, tiếp đó rất nhiều người thấy được, Hạ Chí và Mạc Ngữ gặp nhau trong đường hầm, sau đó bọn hắn cùng nhau rời đi. Hiển nhiên đối với hai người bọn hắn, chuyện trên sân bóng này đã kết thúc.
"Ngươi là Hạ Chí?" Hạ Chí và Mạc Ngữ vừa sóng vai đi ra khỏi con đường, trước mặt đã có hai thanh niên trẻ tuổi đi đến, mà giọng điệu của bọn hắn rõ ràng cũng rất bất thiện.