Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 45 - Chương 45: Nó Cũng Có Tôn Nghiêm (1)

Chưa xác định
Chương 45: Nó cũng có tôn nghiêm (1)

Không đợi Thu Đồng đáp lời, Hạ Chí lại mở miệng: "A, Phương chủ nhiệm, ngươi cũng ở đây?"

Hạ Chí bày ra một bộ như chỉ mới vừa thấy Phương Đắc Thắng, ngay sau đó, hắn lại nghiêm trang lại: "Hiệu trưởng, ngươi tìm ta có việc gì sao?"

Thu Đồng ở đó giận không chỗ phát tiết, có phải tên hỗn đản này xuất thân từ diễn viên? Diễn kỹ này, muốn tranh giải Oscar cũng dư xài!

"Hiệu trưởng, nếu Hạ lão sư đã đến, vậy ta đi trước." Phương Đắc Thắng có vẻ hơi lúng túng, trong lòng lại âm thầm nói, hai người này việc gì phải vậy? Toàn trường đều biết quan hệ giữa bọn họ, lại cứ nhất định phải giả như không quen nhau, nam chưa thành gia nữ chưa gả chồng, cũng không phải yêu đương vụng trộm, có gì phải ngại?

Phương Đắc Thắng tự nhận bản thân rất thức thời nhanh chóng rời đi, lúc ra cửa hắn ta còn thuận tay đóng cửa phòng làm việc của hiệu trưởng. Mà chờ khi hắn ta ra ngoài rồi, Thu Đồng lại lạnh lùng nhìn Hạ Chí, nói: "Hạ lão sư, ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, sức nhẫn nại của ta là có hạn, không nên gọi ta là Đồng Đồng ngay trước mặt người khác!"

"Đã biết, Đồng Đồng." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất nghe lời đáp lại.

"Khốn nạn, ngươi còn gọi!" Rốt cục Thu Đồng cũng bạo phát, tiện tay nắm lấy một vật đập về phía Hạ Chí.

"Ta cũng không gọi ngươi là Đồng Đồng trước mặt người khác." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, đồng thời hắn khẽ vươn tay, nhận lấy thứ Thu Đồng ném tới, đó là một chiếc ly.

Nhìn chiếc ly, Hạ Chí lại tiếp tục bày ra dáng vẻ rất chăm chú nói: "Còn có, Đồng Đồng, ngươi không nên tùy tiện ném ly chén, ngươi xem, cái ly này đẹp như vậy, nó cũng có tôn nghiêm, nó không thích bị người ném tới ném lui, lại nói..."

"Câm miệng!" Thu Đồng bị chọc tức, đây là tên quái gì, thật sự vô lại!

"Ta chỉ muốn nói, cái ly này rất đắt, giá trị hơn trăm đồng đó." Hạ Chí cũng không định im lặng, chẳng qua, trước khi Thu Đồng lại bộc phát, hắn lập tức dời trọng tâm câu chuyện, "Đúng rồi, hiệu trưởng, ngươi vội vã tìm ta có chuyện gì sao?"

Lúc đầu Thu Đồng đã giận tới mức muốn đuổi gia hỏa này đi, nhưng nghe được câu này, nàng lại không tự chủ được bỏ đi suy nghĩ ấy.

"Nếu không có chuyện gì, ngươi nghĩ ta muốn nhìn thấy ngươi sao?" Thu Đồng lạnh lùng nói, nàng cảm thấy gia hỏa này thật đúng là bệnh thần kinh, hắn có thể tìm mọi cách khiến nàng tức giận!

Không đợi Hạ Chí đáp lời, Thu Đồng lại nói tiếp: "Trước tiên báo số điện thoại di động của ngươi cho ta biết!"

"Hiệu trưởng, ta không có điện thoại di động." Hạ Chí trả lời.

"Ngươi lừa quỷ sao?" Thu Đồng lập tức nổi giận, "Đầu năm nay ai mà không có di động?"

"Ta thật sự không có điện thoại di động." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Nghe nói di động có độ phóng xạ rất lớn, ta sợ phóng xạ ảnh hưởng tới trí thông minh của ta."

"Đầu óc ngươi đã sớm bị hỏng rồi!" Thu Đồng tức giận nói.

Dừng một chút, Thu Đồng lại hỏi: "Tối nay ngươi đi mua điện thoại, sau đó nói số điện thoại di động cho ta biết."

"Hiệu trưởng, cho tới bây giờ ta còn chưa có dự định dùng di động." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, nghiêm trang nói: "Chẳng qua, nếu bạn gái tương lai của ta mua điện thoại cho ta, coi như tín vật đính ước, ta sẽ cân nhắc sử dụng."

"Ngươi nằm mơ đi!" Thu Đồng lại muốn lấy đồ đập Hạ Chí, đây là thể loại gì, rõ ràng còn muốn nàng tặng điện thoại di động cho hắn? Không phải nàng tiếc rẻ một chiếc di động, nhưng dựa vào cái gì nàng phải tặng đồ cho tên lưu manh này?

"Nói đến nằm mơ, thật ra hiệu trưởng, tối hôm qua ta thật sự đã gặp ngươi trong mộng." Hạ Chí lại bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Tối hôm qua ta mơ thấy hôm nay ta sẽ gặp được ngươi, sau đó ta thực sự gặp được ngươi, ngươi nói xem có phải giấc mộng của ta rất linh không? Thật ra ta còn mơ thấy ngươi làm bạn gái của ta, ta tin tưởng giấc mơ này cũng sẽ linh nghiệm..."

"Ngươi có thôi đi chưa?" Thu Đồng không thể nhịn được nữa ngắt lời Hạ Chí, "Hạ lão sư, hiện tại ta muốn nói chuyện nghiêm túc với ngươi, nếu ngươi không có điện thoại, ta lại có chuyện cần tìm ngươi, biết phải làm thế nào mới liên lạc được?"

"À, thật ra chuyện này rất đơn giản." Hạ Chí nghiêm trang trả lời, "Hiệu trưởng, nếu ngươi muốn gặp ta, chỉ cần hướng lên trời hô to ba tiếng Hạ Chí ta nhớ ngươi, ta sẽ lập tức cưỡi thất sắc vân thải xuất hiện bên cạnh ngươi... Được rồi, ngươi đừng nóng, cưỡi thất sắc vân thải là ta gạt ngươi, nhưng ta thực sự sẽ xuất hiện..."

"Hạ lão sư, phiền ngươi tới cục cảnh sát ngay bây giờ!" Thu Đồng phát hiện bản thân hoàn toàn không cách nào giao lưu với tên lưu manh này, thế là nàng không tiếp tục nói chuyện di động với hắn mà nói thẳng vào mục đích chính.

Có lẽ là vì không muốn để Hạ Chí tiếp tục nói hươu nói vượn, Thu Đồng lại bổ sung: "Yên tâm, không phải chuyện ngươi đánh Từ Sâm, Từ Sâm còn đang nằm trong bệnh viện, là học sinh lớp ba khối mười hai Vương Tử Quốc bị cảnh sát bắt đi. Cảnh sát đã nỗ lực báo tin cho gia trưởng của hắn ta, nhưng không cách nào liên lạc được, cuối cùng bọn họ thông báo cho trường học. Chúng ta cũng không cách nào liên lạc với gia trưởng của Vương Tử Quốc, ngươi là chủ nhiệm của Vương Tử Quốc, cho nên ta hy vọng ngươi có thể tới cục cảnh sát, tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao Vương Tử Quốc bị cảnh sát bắt vào đồn, tốt nhất là có thể bảo lãnh Vương Tử Quốc ra khỏi cục cảnh sát."

"Hiệu trưởng, còn có chuyện gì khác sao?" Hạ Chí mở miệng hỏi.

Thu Đồng ngẩn ra, đột nhiên tên hỗn đản này không nói hươu nói vượn, vậy mà lại khiến nàng cảm thấy có chút không quen. Chẳng qua nàng lập tức khôi phục bình thường, vẻ mặt lạnh lùng: "Không có, hiện tại ngươi có thể tới cục cảnh sát. Nhớ kỹ, không phải cục cảnh sát ở gần trường học, là tổ an ninh mạng cục cảnh sát thành phố."

Bình Luận (0)
Comment