"A... Buông tay... A..." Lâm Phóng vừa kêu thảm thiết vừa yêu cầu Hạ Chí buông tay, hắn ta muốn giãy giụa, nhưng hiển nhiên hắn ta không thể làm được, mà thân thể hắn ta cũng vì thống khổ mà vặn vẹo. Nếu không phải Hạ Chí đang túm lấy tay hắn ta, hắn ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thấy một màn như vậy, mọi người đều biết, người khiến Lâm Phóng phải hét thảm như vậy quả thật chính là Hạ Chí.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Mau buông Lâm tổng biên ra!"
"Hạ Chí, ngươi mau buông tay!"
"Nhanh gọi bảo vệ!"
Trong văn phòng rối loạn tưng bừng, phần lớn người đều có vẻ rất kinh hoảng, đương nhiên, cũng có người có vẻ tương đối bình tĩnh, lập tức lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, hiển nhiên những người này muốn chụp lại tình cảnh lúc này.
Rất nhiều người thường đều biết cách làm này, nơi đây có không ít phóng viên, đương nhiên cũng có tính mẫn cảm sự nghiệp.
"Chụp đi, chụp cho rõ một chút." Hạ Chí nhìn về phía mấy người chụp hình kia, "Không phải các ngươi có thiết bị tốt hơn sao?"
"Hạ Chí, ngươi mau buông Lâm tổng biên ra, nếu không chúng ta sẽ livestream tình cảnh nơi này!" Một phóng viên há miệng uy hiếp.
"Ta cũng thích livestream." Hạ Chí lười biếng nói: "Nếu vậy, vậy các ngươi đi livestream đi, chờ khi các ngươi chuẩn bị tốt thiết bị livestream, ta sẽ thả vị Lâm phó tổng biên này của các ngươi ra."
"Quá kiêu ngạo!"
"Hắn tưởng chúng ta không dám sao?"
"Hình như hắn thật sự muốn livestream, đây đã không phải lần đầu tiên..."
"Livestream thì livestream, để hắn hot!"
"Hình như hắn đã hot rồi..."
"Vậy lại để hắn hot hơn nữa!"
Trong văn phòng lập tức có mấy người hành động, lắp thiết bị xong lại kết nối internet, đưa Hạ Chí lên web livestream. Tờ Báo Đô Thị Thanh Cảng cũng có trang web riêng, trước đây bọn họ cũng đã từng livestream trên web, đương nhiên nhân khí của trang web này quá bình thường, nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là livestream.
Lâm Phóng vẫn mang vẻ mặt thống khổ, nhưng lúc này, hắn ta cũng không còn kêu thảm thiết nữa, có lẽ vì biết hiện trường đang livestream, hắn ta muốn biểu hiện ra khí khái nam nhân của mình.
"Hạ Chí, đã chuẩn bị livestream xong, ngươi có thể buông Lâm tổng biên rồi chứ?" Nói chuyện là một nữ phóng viên, vị nữ phóng viên này có ngoại hình không tồi, thoạt nhìn dường như nàng cũng quan tâm tới Lâm Phóng thật.
"Ừm, không hổ là người đã từng ngủ chung với hắn ta." Hạ Chí nhìn vị nữ phóng viên này, "Quả nhiên ngươi càng quan tâm tới vị Lâm phó tổng biên này hơn."
Trong khi nói chuyện, Hạ Chí đã buông lỏng tay, cả người Lâm Phóng mềm nhũn, trực tiếp ngã nhào trên đất, mà những người khác cũng đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn vị nữ phóng viên kia, vậy mà nàng ta lại từng lên giường với Lâm tổng biên? Nhưng nàng ta là người đã có lão công!
"Ngươi không nên nói bậy bạ!" Nữ phóng viên kia lập tức gấp gáp.
"Thật ra ngươi không cần quan tâm hắn ta như vậy, trong văn phòng này, hắn ta không chỉ từng lên giường với một mình ngươi." Hạ Chí nói xong lại nhìn về phía một nữ nhân trẻ tuổi khác, "Hoàng tiểu thư này, ngươi nói đúng không?"
"Ta… ta không biết ngươi đang nói gì." Sắc mặt Hoàng tiểu thư kia có chút tái nhợt.
"Hạ Chí, ngươi đừng tới đây nói hươu nói vượn bịa đặt hãm hại người khác!" Giọng nói phẫn nộ truyền đến, rốt cục Lâm Phóng cũng phục hồi tinh thần lại. Hắn ta vừa đứng từ dưới đất lên vừa rống giận với Hạ Chí, "Ngươi lập tức rời khỏi tòa soạn báo của chúng ta, nếu không ta sẽ báo cảnh sát!"
"Đúng là ngươi nên báo cảnh sát, ta nghĩ, vị bạn trai của Hoàng tiểu thư kia sẽ lập tức tới đánh ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "À, có phải nàng còn chưa nói cho ngươi biết, thật ra nàng còn có một vị bạn trai khác không?"
"Cái gì?" Lâm Phóng vô thức nhìn vị Hoàng tiểu thư kia, nhưng ngay sau đó, hắn ta đã kịp phản ứng, "Hạ Chí, Hoàng tiểu thư có bạn trai hay không liên quan gì tới ta, ngươi tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Có một phóng viên bút danh tên truy tìm, ta nghĩ, hẳn ngươi rất quen thuộc." Hạ Chí nhìn Lâm Phóng, "Đương nhiên, thật ra đây cũng không phải bút danh của một mình ngươi, mà là bút danh cả đám các ngươi dùng chung. Lâm phó tổng biên, hẳn ngươi sẽ thừa nhận, đúng không?"
"Phải thì thế nào?" Lâm Phóng giận dữ nhìn Hạ Chí, "Chúng ta đi nghiêm ngồi thẳng, không có gì không dám thừa nhận!"
"Được rồi, cho dù đang ở livestream, nhưng ngươi không cần diễn kịch, ta biết ngươi nhận tiền viết bản thảo." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy khinh thường, "Chẳng qua, các ngươi không cần lo lắng, tuy ta có chứng cứ các ngươi thu tiền, nhưng ta không có hứng thú tố cáo các ngươi, các ngươi cũng có thể không thừa nhận."
"Hạ Chí, ngươi đang ác ý hãm hại!" Lâm Phóng cười lạnh một tiếng, "Cũng chỉ vì chúng ta viết bài báo gây bất lợi cho trường trung học phổ thông Minh Nhật các ngươi, cho nên ngươi tới đây quấy rối, loại hành vi này của ngươi thật sự quá chán ghét!"
"Không sai, Hạ Chí, ngươi đang thô bạo quấy rối tự do báo chí!" Nữ phóng viên trước đó cũng lập tức phụ họa.
"Hạ Chí, hành động như ngươi sẽ chỉ khiến mỗi người đều biết rõ bộ mặt thật của ngươi, sẽ càng khiến mọi người biết rõ, trường trung học phổ thông Minh Nhật các ngươi vốn không phải trường học tốt đẹp gì!" Lại một phóng viên ở đó hát đệm.
"Ở trước hôm nay, ta cũng không biết Đinh Thiến, cho tới bây giờ, ta đối với nàng hiểu rõ vẫn như cũ không nhiều lắm, nhưng nàng đã chết, nàng còn chỉ có Thập Thất tuổi." Giọng điệu của Hạ Chí thong thả, "Có lẽ nàng từng làm qua chuyện sai, nhưng các ngươi đi đào một đã chết Thập Thất tuổi nữ sinh tư ẩn, mới thật sự là chán ghét."
Không đợi đám người Lâm Phóng nói thêm gì, Hạ Chí lập tức nói thêm: "Các ngươi không cần phản bác ta, bởi vì thật ra ta tới không phải để giảng đạo lý với các ngươi, các ngươi có thể cho rằng mình làm rất đúng. Ta chỉ đến để báo cho các ngươi biết, bí mật của tất cả các ngươi, một mặt không thể chịu nổi nhất của các ngươi, còn cả những chuyện không muốn người biết mà các ngươi đã làm, ta đều đã công bố lên mạng."