Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 5 - Chương 5: Ta Cũng Không Bị Cận (1)

Chưa xác định
Chương 5: Ta cũng không bị cận (1)

Đôi mắt đẹp của Thu Đồng nhìn chằm chằm Hạ Chí, nhất thời có chút do dự.

Chính nàng mới tốt nghiệp Đại học Harvard, trước đó không lâu vì gia gia qua đời mà trở lại thành phố Thanh Cảng, sau đó, nàng không thể không tiếp nhận trường học này, bởi đây là tâm huyết cả đời của gia gia nàng. Chỉ có điều sau khi nàng thật sự tiếp nhận nó nàng mới phát hiện, trường học này đã lỗ vốn mấy năm liền, sắp tới bờ đóng cửa, mà đây là chuyện nàng không thể tiếp nhận, nàng nhất định phải kinh doanh ra lãi.

Lớp một khối mười hai và lớp sáu khối mười hai là hai lớp đặc thù nhất trường trung học phổ thông Minh Nhật, chủ nhiệm hai lớp học này luôn có lương cao, tiền lương một vạn lại chỉ là lương cơ bản, nếu tên trước mắt này thật có thể làm chủ nhiệm của cả hai lớp, một năm có thể tiết kiệm vài chục vạn, tương đối có lời.

Chỉ có điều, từ sau khi Hạ Chí xuất hiện cho đến bây giờ, Thu Đồng vẫn tương đối bài xích tên gia hỏa không giải thích được này. Mặc dù Hạ Chí vạch trần bộ mặt biến thái của Kim Hùng, nhưng trong tiềm thức Thu Đồng vẫn luôn cảm thấy Hạ Chí cũng là lưu manh. Tuy lý trí nói cho Thu Đồng nên thu nhận người này, bởi vì hắn có thể tiết kiệm tiền cho nàng, nhưng trên mặt cảm tình, nàng vẫn không muốn mời tên này.

"Ngươi bị cận thị, không thích hợp làm giáo viên thể dục!" Thu Đồng nhìn cặp mắt kính của Hạ Chí, rốt cuộc cũng tìm được lý do để cự tuyệt Hạ Chí.

"Thu hiệu trưởng, ngươi đã hiểu lầm, ta không phải người cận thị." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.

"Không phải cận thị, vậy ngươi đeo mắt kính làm gì?" Thu Đồng tức giận nói, tên này thật sự là trợn mắt nói lời bịa đặt!

"Đeo kính không nhất định phải bị cận, tựa như hiệu trưởng mỹ lệ mặc đồng phục nhưng không có nghĩa vóc dáng của ngươi không tốt." Trong giọng nói của Hạ Chí có ý đùa giỡn rõ ràng, nhưng hết lần này tới lần khác, gương mặt hắn lại rất chăm chú.

"Ngươi nói cái gì?" Thu Đồng nhất thời cho rằng mình nghe lầm, có người so sánh như vậy sao?

"Ta muốn nói, ta đeo mắt kính chỉ vì che giấu ánh mắt mê người không ai có thể chống cự nổi, tựa như ngươi mặc đồng phục chỉ vì che giấu vóc người gợi cảm không ai có thể chống cự của ngươi vậy." Hạ Chí vẫn một bộ nghiêm túc như cũ, nhưng lúc này, Thu Đồng đã xác định, chắc chắn tên này đang xuyên qua mắt kính nhìn chằm chằm bộ vị cực kỳ vượt trội trên người nàng.

"Lưu manh!" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa, "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"

"Thu hiệu trưởng, ta chỉ đang ca ngợi ngươi mà thôi." Hạ Chí bày ra vẻ vô tội, vị băng sơn hiệu trưởng lạnh lùng này không chỉ có dung mạo xinh đẹp phi phàm, vóc dáng của nàng cũng cực kỳ xuất sắc, mặc dù nàng mặc đồng phục công sở rất bảo thủ, nhưng vẫn không cách nào che giấu đường cong ngạo nhân và bộ ngực cuộn trào của nàng.

"Nếu ngươi không cút, ta sẽ báo cảnh sát!" Thu Đồng tức giận, "Cho dù ngươi không cần tiền lương, ta cũng sẽ không mời tên lưu manh như ngươi đến làm lão sư!"

"Nam nhân thành thực như ta vậy mà lại bị ngươi coi thành lưu manh." Hạ Chí thở dài, "Làm nam nhân thật khó!"

"Cút..." Thu Đồng chỉ vào cửa, có chút tức tới phát điên rống lên. Nhưng vào lúc này, đột nhiên cửa phòng làm việc bị người mở ra, một nữ nhân vọt vào.

"Hiệu trưởng, hiệu trưởng, không tốt, Lý lão sư muốn nhảy lầu!" Nữ nhân này vội vàng hấp tấp hô to.

"Cái gì? Ở đâu? Đi mau!" Thu Đồng cả kinh, cũng không đoái hoài gì tới Hạ Chí, vội vàng chạy ra ngoài.

Hôm nay là ngày mùng 3 tháng 9, thứ năm, hiện tại là mười giờ sáng, trường trung học phổ thông Minh Nhật đã chính thức khai giảng, mà bây giờ đang là thời gian nghỉ giữa giờ buổi sáng.

Hiện tại không ai còn ở trong lớp, toàn bộ lão sư học sinh đều đang ở dưới tòa nhà, ngẩng đầu nhìn lên phía trên tầng thượng, trên lan can tầng thượng có một nữ hài tử mặc váy.

"Đừng tới đây, các ngươi đừng tới đây!" Nữ hài tử nghẹn ngào, thoạt nhìn có chút kích động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.

Dưới lầu nghị luận ầm ĩ.

"Kia là ai vậy? Là học sinh lớp nào vậy?"

"Không phải học sinh, hình như là lão sư."

"Lão sư? Trông thật xinh đẹp."

"Đúng vậy, vóc người nóng bỏng, ta đã xem ảnh riêng tư của nàng, rất đặc sắc!"

"A? Ngươi xem ở chỗ nào?"

"Trên Internet có đầy!"

"Không sai, ta cũng nhìn thấy, nàng tên Lý Phương, là chủ nhiệm lớp mới của lớp quái thai. Thế nhưng đêm qua, ảnh riêng tư nàng đã chụp từ khi nào không biết bị truyền lên web, có người nói đó là do nhóm quái thai chỉnh nàng, vì thế hiện tại người ta muốn nhảy lầu..."

"Đám học sinh lớp quái thai thật có bệnh, loại chủ nhiệm lớp vừa giỏi lại xinh đẹp thế này còn muốn đánh đuổi..."

"Nếu không như vậy, sao bọn hắn lại được gọi là quái thai?"

Lớp một khối mười hai là thí nghiệm thất bại của trường trung học phổ thông Minh Nhật, mỗi người trong lớp đều có thể tính là thiên tài trên phương diện nào đó, lớp này vốn là lớp thiên tài, nhưng bây giờ, lớp này lại bị gọi là lớp quái thai. Trong lớp thiên tài này, tất cả đều là quái thai.

Mà trên tầng thượng, thầy chủ nhiệm đang tận tình khuyên Lý Phương: "Lý lão sư, đây không là lỗi của ngươi, ngươi hiểu không? Nếu ngươi thật sự nhảy xuống, khác nào vì sai lầm của người khác mà nghiêm phạt bản thân mình? Làm vậy quá không đáng! Ngươi còn rất trẻ, chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, ngươi còn có thanh xuân và tiền đồ xán lạn, không nên vì chút chuyện nhỏ như vậy mà nghĩ quẩn. Còn có, ngươi thử nghĩ tới cha mẹ của ngươi xem, ngươi biết không? Ta cũng có nữ nhi, tuổi tác của nó cũng không chênh lệch nhiều no với ngươi, bình thường nếu nó bị bênh hay gặp chuyện gì, ta sẽ lo lắng vô cùng. Ngươi thử suy nghĩ xem, nếu cha mẹ ngươi biết ngươi xảy ra chuyện, nửa đời sau bọn hắn phải làm thế nào bây giờ? Nghe ta, mau xuống đây..."

Bình Luận (0)
Comment