"Có người nào từng người nói cho ngươi biết, người có gương mặt như ngươi không thích hợp làm người theo dõi?" Hạ Chí mở miệng, hờ hững hỏi.
"Ta cảm thấy sẽ không có người nào để ý tới một người già như ta." Hiển nhiên lão nhân cũng không ủng hộ cách nói của Hạ Chí.
"Ngươi cũng rất tự biết mình." Trong giọng điệu của Hạ Chí mơ hồ có trào phúng, "Chí ít, ta cũng sẽ không để ý ngươi."
"Mỗi người không để ý ta cuối cùng đều phải trả giá lớn." Giọng điệu của lão nhân rất ôn hoà, "Kế tiếp, người phải trả giá thật lớn chính là ngươi."
"Xe lửa của ta là chuyến12h10." Đột nhiên Hạ Chí lại nói tới một chuyện khác, "Hiện tại là 9h40, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"
"Có nghĩa ngươi không thể lên xe lửa được?" Lão nhân hỏi ngược lại.
"Có nghĩa là, ngươi còn có thể sống được ít nhất là hai giờ rưỡi nữa." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Trước khi ta lên xe, có người tâm sự với ta cũng không tệ lắm."
"Ngươi suy nghĩ nhiều, thời gian của ta rất quý giá, ta không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy với ngươi." Trong giọng điệu của lão nhân nhiều hơn một chút lạnh lẽo mơ hồ, "Ta nghĩ, ta nên tiễn ngươi lên đường."
"Đúng là thời gian của ngươi rất quý giá, quý trọng nó thật tốt đi." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Ngươi… ngươi làm cái gì?" Đột nhiên giọng điệu của lão nhân trở nên có chút kinh hoàng, hiển nhiên, hắn ta đã phát hiện có điểm gì đó không đúng.
"Trong khoảng thời gian kế tiếp, chuyện duy nhất ngươi có thể làm chính là nói chuyện." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ngươi sống đến cái tuổi này cũng có thể tính là không dễ dàng, vì sao cứ nhất định phải muốn tìm chết?"
Lắc đầu, Hạ Chí tiếp tục nói: "Thật ra ngươi không cần trả lời, ta biết ngay, các ngươi đều giống nhau, bởi vì các ngươi luôn cảm thấy mình không đến tìm chết, từ đầu đến cuối các ngươi đều không biết, thật ra nguyên nhân ta có thể sống thật tốt chỉ có một, đó chính là, ta là Hạ Chí."
"Ngươi đã khôi phục năng lực?" Sắc mặt lão nhân có chút tái nhợt, "Không, năng lực của ngươi lúc trước cũng không phải là như vậy, ngươi… rốt cuộc năng lực hiện tại của ngươi là gì?"
"Ngươi cảm thấy ngươi biết chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?" Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Không bằng chúng ta nói chuyện phiếm đi, lại nói tiếp, trong thế giới này của chúng ta, thật ra người lớn tuổi như ngươi cũng không nhiều lắm, ừm, dựa theo ý này, có lẽ ngươi sẽ càng có giá trị hơn một chút."
"Ngươi muốn biết cái gì?" Sắc mặt lão nhân vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng giọng điệu đã khôi phục trấn định, có lẽ hắn ta đã cam chịu số phận.
"Trên đời này, chuyện ta muốn biết lại không biết cũng không nhiều." Hạ Chí lười biếng nói: "Nói một cách tương đối, Ẩn Môn các ngươi giỏi về ẩn giấu, mà trước đây, thật ra ta cũng không có hứng thú quá nhiều đối với Ẩn Môn các ngươi, nhưng hiện tại lại không giống truóc, có lẽ ngươi cũng nên biết nguyên nhân."
"Bởi vì Thường Nga sao?" Lão nhân hỏi ngược lại.
"Nàng đã không còn là Thường Nga, nàng tên Tô Phi Phi." Hạ Chí chậm rãi nói: "Ngươi có biết Đông Phương không?"
"Biết." Lão nhân không phủ nhận, "Nhưng ta chỉ từng gặp hắn ta một lần, hơn nữa, ta không biết lai lịch thực sự của hắn ta."
"Ừm, nói như vậy, ngươi cũng chưa từng nghe tới một nơi tên là Thiên Cung?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.
"Thiên Cung?" Lão nhân khẽ nhíu mày, "Ngươi… Thiên Cung ngươi nói rốt cuộc là ý gì?"
"Hẳn đó là một tổ chức dị năng, hơn nữa còn là một tổ chức dị năng cao cấp hơn so với Ẩn Môn các ngươi." Hạ Chí giải thích một chút.
"Hình như ta đã từng nghe nói tới cái tên này, nhưng ta cho rằng đây là Thiên Cung trong truyền thuyết thần thoại." Sắc mặt lão nhân khẽ biến, "Ý của ngươi là, Đông Phương đến từ Thiên Cung?"
"Ngươi chỉ phụ trách trả lời vấn đề." Trong giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí có lực lượng khó có thể kháng cự.
Trong thời gian kế tiếp, Hạ Chí và lão nhân này nhìn như hai bằng hữu đang trò chuyện, Hạ Chí hỏi đủ loại vấn đề, lão nhân kia đều thành thật trả lời, với hắn ta, chống cự đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trong lúc bất tri bất giác, đã tới 12h trưa, mà thời gian lên xe cũng đã đến.
"Tốt rồi, người thuộc về ngươi." Hạ Chí đứng lên, nhưng lời này của hắn cũng không phải đang nói với lão nhân kia, mà là bạch bào nam tử mới vừa xuất hiện, người này bất ngờ chính là một trong tứ đại cao thủ Thiên Binh - Lôi Thần.
Phượng Hoàng chịu trách nhiệm Hắc Ám Đế Quốc, Long Vương chịu trách nhiệm dị năng giả phương Tây, mà Lôi Thần lại chịu trách nhiệm Ẩn Môn, ba người bọn hắn đều đã bắt đầu hành động. Từ sau khi Bắc Phong xuất hiện, ba người bọn hắn đã tràn ngập tính công kích, bởi bọn hắn đều rất rõ ràng, bọn hắn nhất định phải tăng thực lực của mình trong những trận công kích không ngừng này.
Chỉ có như vậy, bọn hắn mới có thể thật sự đánh một trận với Thiên Cung.
Hạ Chí cũng không thèm để ý tới việc Lôi Thần sẽ xử trí lão nhân này như thế nào, với hắn, thật ra đây cũng chỉ là râu ria. 12h10, chuyến tàu cao tốc đi từ Giang Thành đến Thanh Cảng chính thức lăn bánh, trong xe, Hạ Chí hơi nhắm mắt lại, như đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Thật ra, xe lửa cũng chưa hẳn đã an toàn hơn máy bay, ngươi nói đúng không?" Một giọng nói có chút dễ nghe truyền tới từ bên cạnh, người nói chuyện là hành khách ngồi bên cạnh Hạ Chí.
Tóc đen, mắt lam, đây là một mỹ nữ nước ngoài, tuổi không lớn lắm, không tới ba mươi, mà xem gương mặt nàng rõ ràng càng giống người phương Đông hơn, hơn nữa Hán ngữ của nàng cũng tương đối lưu loát.