Crắc!
Tiếng xương gãy truyền đến.
A!
Một trong hai song bào thai vừa ra tay hét thảm thiết, đồng thời cả người bay ngược về sau.
Bịch!
Một trong hai song bào thai nặng nề té rớt bên cạnh tỷ muội của mình, vẻ mặt thống khổ, không cách nào đứng dậy.
"Thiến Thiến!" Nữ tử vẫn luôn không ra tay ngồi xổm người xuống, hiển nhiên, nàng chính là Xảo Xảo, mà vài giây đồng hồ sau, nàng đã đứng lên, tức giận nhìn Hạ Chí: "Ngươi lại có thể làm gãy cổ chân của muội muội ta!"
"Nếu ngươi có ý kiến, ta có thể làm gãy cả cổ chân của ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy thản nhiên, "Ừm, các ngươi là song bào thai, ta quyết định đối xử công bằng với các ngươi, cho nên ta cũng sẽ cho ngươi ba cơ hội xuất thủ."
"Ngươi không thể đừng chơi lắm chiêu như vậy được không?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, ta muốn ôm ngươi thêm một lát nữa." Hạ Chí quay đầu cười xán lạn với Thu Đồng.
Thu Đồng lập tức cạn lời, nàng vốn đã nghi ngờ Hạ Chí đang cố ý kéo dài thời gian, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể nói thẳng ra mục đích của mình như vậy.
"A..." Đúng lúc này, dưới đài truyền đến tiếng kinh hô, mà Thu Đồng cũng không tự chủ được quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt lập tức đại biến, bởi nàng nhìn thấy một họng súng đen ngòm!
Trong tay một trong hai tỷ muội song sinh lại nhiều thêm một khẩu súng lục, mà nòng súng lại đang chắm chuẩn vào Hạ Chí!
"Ta không cần ngươi cho ta cơ hội!" Xảo Xảo cắn răng, "Ta cũng sẽ không cho ngươi có cơ hội!"
"Này, các ngươi có biết xấu hổ là gì không? Sao có thể dùng súng?" Dưới đài có người kêu lên, lại chính là nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn đã đi cùng Lý Tiểu Trạch kia.
Tuy rất nhiều người không quá thích Hạ Chí, nhưng lúc này, phần lớn bọn hắn cũng đều đồng ý với nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn. Phải biết rằng, lần đánh cuộc này vốn đã không công bằng với Hạ Chí, hiện tại cặp sinh đôi này còn dùng súng, thật đúng là quá mức.
"Trên đổ ước có nói rất rõ, Xảo Xảo Thiến Thiến có thể sử dụng bất kỳ phương thức gì để công kích!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, trong giọng nói còn có chút đắc ý, mà người nói chuyện lại chính là Đổ Tẩu.
Nói đến đây, Đổ Tẩu đột nhiên gầm nhẹ: "Nổ súng, bắn chết tiểu tử này cho ta!"
"Các ngươi..." Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn rất tức giận, nhưng nàng còn chưa dứt lời đã nghe được tiếng súng vang lên.
Đoàng!
Tiếng súng dẫn tới một tràng bật thốt, trong nháy mắt, thân thể Thu Đồng cứng đờ, hiển nhiên lúc này nàng cũng rất căng thẳng, đây không phải lần đầu tiên nàng gặp phải kẻ địch dùng súng, nhưng dưới tình huống Hạ Chí không thể động lại gặp phải kẻ địch nổ súng, lại là lần đầu tiên.
"Thân yêu, đừng sợ, ta ở đây." Giọng nói nhu hòa của Hạ Chí vang lên bên tai Thu Đồng, đồng thời tay trái ôm lấy vòng eo Thu Đồng còn siết chặt.
Thân thể đang căng thẳng của Thu Đồng cũng được thả lỏng một chút, mà đúng lúc này, nàng nghe được một tiếng kêu thảm thiết: "A..."
Tiếng kêu thảm thiết này đến từ dưới đài, mà người đang gào thảm không phải ai khác mà lại chính là Đổ Tẩu, hắn ta dùng một tay bịt lấy lỗ tai máu me đầm đìa, thoạt nhìn, lỗ tai của hắn ta đã trúng đạn rồi.
"Oa, ba ba, kỹ thuật bắn súng của nàng thật nát!" Charlotte ngọt ngào la một câu.
"Không sai, còn nát hơn cả kỹ thuật của ngươi." Hạ Chí gật đầu.
Mọi người lại ù ù cạc cạc, sao lại thế này? Cho dù kỹ thuật bắn súng của Xảo Xảo có nát hơn nữa cũng không đến mức nhắm vào Hạ Chí lại bắn trúng Đổ Tẩu, vị trí của hai người này phải lệch nhau tới chín mươi độ!
Đoàng!
Lại một tiếng súng lại vang lên.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên lần nữa, lần này, tiếng kêu thảm thiết đến từ Thiến Thiến bên cạnh Xảo Xảo, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ cả ống quần Thiến Thiến.
"Không, sao có thể như vậy?" Mặt mũi Xảo Xảo tràn đầy khó có thể tin, rõ ràng cả hai lần nàng đều nhắm chuẩn Hạ Chí mới nổ súng, thế nhưng lần đầu tiên nàng bắn trúng Đổ Tẩu, lần thứ hai nàng lại có thể bắn trúng muội muội mình!
"Kỹ thuật bắn súng của ngươi thật quá kém." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Không, chắc chắn là ngươi đang giở trò!" Xảo Xảo tức tới hổn hển, sau đó nàng lại nhắm chuẩn Hạ Chí, lần thứ ba bóp cò.
Đoàng!
A...
Tiếng hét càng thê lương thảm thiết vang lên, lần này, tiếng hét thảm thiết lại phát ra từ chính bản thân Xảo Xảo, súng lục đã rơi trên mặt đất, mà tay phải đã nắm súng của nàng trước đó lại máu me đầm đìa.
"A, ba ba, hình như không phải kỹ thuật bắn súng của nàng kém thật, là súng của nàng quá kém." Giọng nói giòn tan của Charlotte lại vang lên lần nữa.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, hóa ra là khẩu súng này có vấn đề, nếu vậy, ngược lại bọn họ cũng có thể hiểu.
Chỉ là hình như vận khí của Hạ Chí cũng tốt quá rồi đi?
"Không, không nên như vậy, không nên như vậy..." Xảo Xảo đã gần điên mất, hiển nhiên, nàng hoàn toàn không nghĩ ra vì sao chuyện lại phát triển thành như vậy.
"Đúng là không nên như vậy." Hạ Chí lười biếng nói: "Thật ra các ngươi nên ngoan ngoãn đợi ở nơi này, chỉ cần các ngươi không chủ động đến công kích ta, các ngươi sẽ không thua."
"Này, có phải ngươi lại cố ý nhắc nhở các nàng không?" Thu Đồng trừng Hạ Chí, không phải gia hỏa này muốn ôm nàng ngồi trên chiếu bạc nguyên một ngày chứ?
Hạ Chí còn chưa trả lời, phía dưới đã truyền đến tiếng rống giận: "Tiếp tục nổ súng, tiếp tục nổ súng, giết hắn ta, không phải các ngươi còn súng cũng còn tay sao? Lập tức giết hắn ta đi!"
Tiếng rống giận này nghe tràn đầy phẫn nộ, nhưng không phải mỗi người trong sòng bạc đều có thể nghe hiểu, bởi người này đang nói tiếng Anh.
"Là hắn, chính là hắn!" Một giây sau, lại có một người la hoảng lên, mà người này lại là Lý Tiểu Trạch!