Đinh Cường đang chần chờ, đột nhiên di động lại nhận được một tin nhắn. Hắn ta lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn, sắc mặt lập tức đại biến, bởi tin nhắn đến từ một dãy số quen thuộc, chính là nữ nhân tên Tiểu Yêu kia gửi tới.
"Ngươi chạy mau, lão công ta tới tìm ngươi!"
Nội dung dòng tin nhắn rất đơn giản, nhưng lại phù hợp với những lời Vương Tử Quốc vừa nói, cũng đồng nghĩa với những lời Vương Tử Quốc vừa nói đều là thật.
"Ta sẽ lại tới tìm ngươi!" Đinh Cường cắn răng nói một câu, sau đó vội vàng đứng dậy, vội vàng chạy ra phía ngoài.
Vương Tử Quốc cũng không đuổi theo, hắn ta chỉ gõ bàn phím máy vi tính một cái, sau đó hắn ta lại thấy một đoạn camera theo dõi.
Rất nhanh Đinh Cường đã hiện ra trong đoạn ghi hình, lại chính là cửa khách sạn, một chiếc xe gần như cùng lúc ngừng ở cửa khách sạn, vài người xuống xe, sau đó vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đinh Cường.
Mấy người này cùng xông lên, không đợi Đinh Cường kịp phản ứng, hai người đã lập tức túm lấy cánh tay Đinh Cường, một người khác cầm một chiếc dao găm trực tiếp đâm về phía hạ bộ của Đinh Cường!
Đinh Cường cũng không kêu la thảm thiết, bởi bọn hắn còn kịp thời bịt kín miệng Đinh Cường. Mà vài giây đồng hồ sau, mấy người này đã xách Đinh Cường vào trong xe.
Xe nhanh chóng biến mất, mà Vương Tử Quốc cũng khép máy vi tính lại, trên mặt xuất hiện một tia thương cảm.
"Tiên sinh, cơm chiên Dương Châu của ngài đây." Phục vụ bưng cơm chiên tới.
"Cảm ơn." Vương Tử Quốc mỉm cười với phục vụ, thương cảm trên mặt đã biến mất, từ giờ khắc này, dường như hắn ta đã thành thục chân chính.
Không chút hoang mang ăn cơm chiên xong, Vương Tử Quốc lại gọi phục vụ tính tiền, sau đó hắn ta mang theo laptop xoay người, nhưng cũng không đi ra ngoài mà đi về phía bàn ăn của Hạ Chí và Thu Đồng.
Thật ra hiện tại phục vụ mới bắt đầu bưng thức ăn lên bàn của Hạ Chí và Thu Đồng. Mà thấy Vương Tử Quốc đi tới, Thu Đồng không nhịn được dùng chân đá Hạ Chí một chút: "Này, Vương Tử Quốc đã tới."
"Hạ lão sư, hiệu trưởng." Vương Tử Quốc đi tới bên cạnh bàn, đầu tiên là lên tiếng chào hai người, sau đó hắn ta lại xoay người nhìn Hạ Chí: "Hạ lão sư, ta muốn nói cho ngài một việc, ta đã giải quyết xong chuyện Đinh Thiến."
"Ta biết." Hạ Chí nhìn Vương Tử Quốc, cười nhạt một tiếng, "Làm rất tốt."
"Cảm ơn lão sư." Vương Tử Quốc cúi người, bái Hạ Chí thật sâu, "Không quấy rầy ngài."
"Đi thôi, lần sau cẩn thận một chút." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Vâng, lão sư." Vương Tử Quốc đứng dậy, sau đó xoay người rời đi.
Giờ khắc này, Vương Tử Quốc đã đổi cách xưng hô với Hạ Chí, từ Hạ lão sư biến thành lão sư, chỉ thiếu một cái họ nhưng đối với Vương Tử Quốc, đây đã là thay đổi về chất.
Bởi vì với hắn ta, từ nay về sau, hắn ta chỉ có một vị lão sư chân chính, đó chính là Hạ Chí.
Vương Tử Quốc đi ra khỏi khách sạn, hắn ta đang bước vào một thế giới mới, mà chính Hạ Chí là ngươi đã đưa hắn ta vào thế giới mới này.
"Vì sao ta cảm thấy giữa ngươi và Vương Tử Quốc có chút kỳ quái?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí: "Vương Tử Quốc nói hắn ta đã giải quyết xong chuyện của Đinh Thiến, là chuyện gì?"
Đương nhiên Thu Đồng còn nhớ rõ Đinh Thiến là ai, nữ sinh đáng thương cảm kia khiến nàng tới hiện tại còn thấy tiếc hận.
"Đồng Đồng, Vương Tử Quốc dùng phương thức của mình để đòi lại công bằng cho Đinh Thiến." Hạ Chí cười nhạt một tiếng: "Quá trình cụ thể chúng ta cũng không cần biết."
"Có phải ngươi cố ý tới nơi này không?" Thu Đồng hơi hoài nghi: "Cả ngày ngươi cứ nói ngươi không gì không biết, có phải ngươi đã biết Vương Tử Quốc muốn tới nơi này?"
"Ừm, Đồng Đồng, ta cố ý tới nơi này ăn cơm với ngươi, sau đó thuận tiện khảo sát một chút." Hạ Chí cũng không phủ nhận, hiển nhiên sở dĩ hắn lựa chọn đi ăn cơm với Thu Đồng ở nơi này thật sự có liên quan tới Vương Tử Quốc.
Đương nhiên, nếu Thu Đồng vốn không muốn ăn cơm ở gần trường, hắn cũng sẽ không cố ý tới nơi này.
"Có đôi khi ngươi vẫn giống lão sư tốt." Thu Đồng nhìn Hạ Chí, vẻ mặt ít nhiều gì cũng có chút quái dị.
"Đồng Đồng, ta vẫn luôn là một lão sư tốt, thật ra ta cũng có thể làm thầy của ngươi." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, "Ta có thể dạy ngươi làm như thế để trở thành bạn gái hợp cách. Thật ra muốn làm bạn gái hợp cách, ngươi cần học tập rất nhiều kỹ năng, tỷ như nên làm nũng với bạn trai như thế nào..."
"Ăn cơm đi!" Thu Đồng trừng Hạ Chí.
"Ừm, honey, tư thế nũng nịu này không đúng, ngươi phải lặp lại lần nữa." Hạ Chí nói rất nghiêm túc: "Ngươi có thể ném một ánh mắt quyến rũ tới đây... Không đúng, hình như Đồng Đồng ngươi còn chưa học cách liếc mắt đưa tình..."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó lười để ý đến hắn.
"Cái liếc mắt đưa tình này giá trị chín điểm, điểm tối da một trăm." Hạ Chí đưa ra đánh giá.
Thu Đồng giơ chiếc đũa, trong lòng suy nghĩ có nên trực tiếp cầm chiếc đũa đâm gia hỏa trước mặt vài cái không… May mà đúng vào lúc này, chuông điện thoại di động của nàng vang lên, cũng khiến nàng tạm thời từ bỏ xung động.
"Tiếu Tiếu, ngươi đang ở đâu vậy?" Thu Đồng nhận điện thoại.
"Thu đại tiểu thư, Hạ Chí có đi chung với ngươi không?" Dường như Hàn Tiếu đang cố ý nhỏ giọng.
"Ngươi tìm hắn sao?" Thu Đồng có chút buồn bực, không nhịn được đưa mắt nhìn Hạ Chí.
"Không không không, ta không tìm hắn!" Hàn Tiếu vội vàng nói: "Nếu hắn không đi cùng với ngươi ta cũng có thể yên tâm nói chuyện!"