"Tào đại thiếu đang thăm hỏi bệnh nhân." Một đại hán mở miệng, chẳng qua, ngay khi hắn ta còn muốn nói điều gì, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
"Mau tránh ra!" Giọng nói rất có từ tính truyền đến, một nam nhân trẻ tuổi cao lớn đẹp trai xuất hiện ở cửa.
Hai đại hán đi nhanh lên, hiển nhiên, nam tử đẹp trai này chính là Tào đại thiếu trong miệng bọn hắn.
"Xin lỗi Phi Phi, bọn hắn chưa từng gặp ngươi, cho nên không nhận ra ngươi." Nam tử đẹp trai cười áy náy với Tô Phi Phi: "Mau vào đi, bác gái đã tỉnh, đang chờ gặp ngươi đây."
"Ngươi là..." Tô Phi Phi hơi nhíu mày, "Tào Thực?"
"Phi Phi ngươi còn nhớ rõ ta, thực sự khiến ta cảm thấy rất vinh hạnh." Nam tử đẹp trai tên Tào Thực cười cười, "Vào đi đã."
Tào Thực vừa nói vừa tránh đường ra, mà Hạ Chí cũng đẩy Tô Phi Phi đi vào phòng bệnh, trong phòng bệnh, mẫu thân Tô Phi Phi đã tỉnh lại thật, đang nửa nằm trên giường bệnh.
"Phi Phi, là ngươi sao?" Giọng nói hư nhược truyền đến, đồng thời còn có mừng rỡ rất rõ ràng.
Hạ Chí buông xe đẩy ra, mà bản thân Tô Phi Phi cũng tự mình khống chế xe đẩy đi về phía bên giường.
"Mẫu thân, là con." Tô Phi Phi đi tới bên giường, nhẹ nhàng cầm tay mẫu thân mình, "Con đã trở về."
"Ôi, ngươi chính là Tào Thực được xưng là thông minh như con trai Tào Thực của Tào Tháo?" Tô Đình Đình lại tỏ vẻ tò mò nhìn vị Tào đại thiếu kia.
"Cửu tiểu thư, lời đồn không nên tưởng thật." Tào Thực mỉm cười, sau đó lại đi về phía Hạ Chí: "Không bằng chúng ta ra ngoài tâm sự đi, để Phi Phi nói chuyện riêng với bác gái."
"Ta không cảm thấy chúng ta có gì hay để nói chuyện." Hạ Chí thản nhiên nói, một bộ không có hứng thú chút nào.
"Hạ tiên sinh, tuy ta đã có chút hiểu biết về ngươi, nhưng ta nghĩ chúng ta có thể hiểu biết nhiều hơn về đối phương." Tào Thực chậm rãi nói, hiển nhiên lời của hắn ta là đang nói cho Hạ Chí, hắn ta đã biết Hạ Chí.
"Không có hứng thú." Hạ Chí lại vẫn tỏ vẻ không hứng thú lắm như cũ.
"Nhìn như vậy, đúng là chúng ta không có chuyện gì để nói." Trên mặt Tào Thực thoáng qua một chút mờ mịt, ánh mắt cũng có chút lăng lệ.
Lần này Hạ Chí vốn không quan tâm tới Tào Thực, chỉ dùng ánh mắt có chút nhu hòa nhìn Tô Phi Phi.
Mà Tô Phi Phi còn đang thấp giọng nói chuyện với mẫu thân nàng: "Mẫu thân, xin lỗi, con về trễ."
"Không, không trễ." Trong con ngươi đục ngầu của mẫu thân Tô Phi Phi lóe lên tia sáng khác thường, "Ngươi trở về rất đúng lúc, trở về rất đúng lúc... Khụ khụ..."
Mẫu thân Tô Phi Phi ho khan vài cái, sau đó lại dùng giọng hư nhược nói: "Phi Phi, nghe Tiểu Tào nói chân của ngươi đã gặp sự cố, đúng không?"
"Ừm, tạm thời con chỉ có thể ngồi trên xe lăn." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Chẳng qua mẹ không cần lo lắng, con không sao."
"Không lo lắng, ta không lo lắng..." Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân Tô Phi Phi cố nặn ra nụ cười, thoạt nhìn lại có điểm giống với đang khóc, "Ta tin tưởng, tin tưởng Tiểu Tào sẽ chăm sóc tốt cho con."
"Mẹ, mẹ đã hiểu lầm, con không quen biết Tào Thực." Tô Phi Phi nhẹ giọng nói: "Con giới thiệu cho mẹ một chút..."
"Đừng, đừng giới thiệu." Lại đúng lúc này mẫu thân Tô Phi Phi ngắt lời nàng, "Phi Phi, mẹ, mẹ biết, thời gian còn lại của mẹ không nhiều lắm..."
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, thật ra trên thế giới này vẫn có kỳ tích." Tô Phi Phi nhẹ giọng an ủi mẫu thân, "Nói không chừng quá cơn bệnh mẹ sẽ tốt thôi."
Thân là dị năng giả, Tô Phi Phi thật sự tin tưởng kỳ tích, đương nhiên nàng cũng biết, bệnh của mẫu thân gần như không có cơ hội.
"Đúng vậy, thế giới này thật sự có kỳ tích." Mẫu thân Tô Phi Phi dùng bàn tay gầy đét nắm lấy tay Tô Phi Phi, "Phi Phi, con trở lại rồi, đây là kỳ tích."
Thở hổn hển một hồi, mẫu thân Tô Phi Phi còn nói thêm: "Phi Phi, mẹ, mẹ hơi mệt mỏi..."
"Mẹ, nếu không mẹ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai con lại trở lại thăm mẹ." Tô Phi Phi nhẹ giọng nói.
"Không, chờ một chút, Phi Phi, mẹ, trong đầu mẹ có thêm vài thứ, cho nên mẹ vừa ngủ, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa." Dường như trong lúc bất chợt mẫu thân Tô Phi Phi lại có tinh thần hơn một chút, "Mẹ, mẹ muốn con đồng ý với mẹ một việc, Phi Phi, con, con nhất định phải đồng ý với mẹ..."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, ngày mai con trở lại thăm mẹ." Tô Phi Phi nhẹ nhàng ngắt lời mẹ, dường như nàng đã biết mẫu thân muốn nói điều gì.
"Không, Phi Phi, mẹ muốn nói, đây, đây là chuyện cuối cùng mẹ muốn con làm đời này..." Trong lúc bất chợt, dường như mẫu thân Tô Phi Phi đã có sức lực, bỗng nhiên bắt được tay Tô Phi Phi, thở phì phò: "Phi Phi, đồng ý với mẹ, lập tức cử hành hôn lễ với Tiểu Tào, mẹ, nếu ngày mai mẹ còn có thể tỉnh lại, mẹ, mẹ muốn thấy hôn lễ của hai con..."
"Bác gái, ngài vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, chuyện hôn lễ cháu sẽ sắp xếp." Đúng lúc này một giọng nói truyền tới, mà người nói chuyện không phải ai khác mà chính là Tào Thực.
Tô Đình Đình đang đứng bên cạnh lập tức cảm thấy hơi không đúng, cái gì mà hôn lễ? Tên Tào Thực này muốn cử hành hôn lễ với Phi Phi tỷ? Chuyện lớn như vậy sao nàng lại không biết chút nào?
"Tốt, tốt, tiểu Tào ngươi làm việc, ta, ta yên tâm..." Dường như giọng điệu của mẫu thân Tô Phi Phi trở nên rất vui mừng, "Phi Phi, con, con không nên tùy hứng..."
"Bác gái yên tâm, Phi Phi sẽ không tùy hứng đâu." Tào Thực tiếp lời, sau đó hắn ta nhìn về phía Tô Phi Phi, mỉm cười: "Phi Phi, tuy cử hành hôn lễ ngay ngày mai có chút hấp tấp, nhưng đây là tâm nguyện của bác gái, có lẽ ngươi sẽ không ngại, đúng không?"