Lúc này xe cảnh sát cũng vừa dừng lại, hai cảnh sát xuống xe, một cảnh sát đang hỏi tài xế kia, mà một cảnh sát khác lại đi về phía bên này.
Thấy hai người nằm trên đất, hơn nữa ngực đầy máu, cảnh sát này biến sắc, vội vàng gọi hậu viện.
Xấp xỉ mười phút sau, lại có hai chiếc xe cảnh sát tới, mà gần như đồng thời, Tô Tuấn Thiên cũng chạy tới.
"Phi Phi, mau nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra, ta cần phải biết được tình huống chân thật!" Tô Tuấn Thiên nói nhanh.
"Ba người bọn họ có ý đồ gây rối với ta, một người trong đó cầm đao muốn giết Hạ Chí, sau đó hắn ta không cẩn thận giết chết hai đồng bạn, mà chính hắn ta đang chuẩn bị chạy trốn, kết quả lại bị chiếc xe kia đụng chết." Tô Phi Phi cười nhạt một tiếng: "Đại ca, ngươi cứ nói thật là được."
"Ta mới vừa gửi một đoạn video cho ngươi." Lại đúng lúc này Hạ Chí mở miệng, "Trực tiếp đưa video kia cho cảnh sát đi."
"Video?" Tô Tuấn Thiên ngẩn ra, đang muốn nói điều gì, đột nhiên di động nhận được tin nhắn. Hắn ta vội vã mở nhìn xem thử, video không dài, không tới ba phút, lại có thể ghi lại rõ ràng phần mấu chốt nhất.
Tô Tuấn Thiên thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, Phi Phi, ngươi và Đình Đình về trước đi, có đoạn video này, để ta xử lý là được."
Vốn dĩ sau khi nghe được Tô Phi Phi nói những chuyện đã trải qua, Tô Tuấn Thiên còn cảm thấy hơn phân nửa là Hạ Chí đã âm thầm ra tay, nhưng hắn ta xem hết video lại phát hiện người ra tay là Tô Phi Phi. Một nữ hài tử ngồi trên xe lăn, chỉ phản kháng một chút theo bản năng, sau đó đối phương liền vô ý giết chết đồng bọn của mình… Chuyện này không quản mang tới nơi nào cũng khó có người đổ trách nhiệm lên đầu Tô Phi Phi.
"Cám ơn đại ca, tạm thời ta sẽ không về nhà, ta đang đi dạo." Tô Phi Phi điềm nhiên cười.
"A?" Tô Đình Đình lập tức buồn bực, "Phi Phi tỷ, tỷ còn muốn đi dạo nữa sao?"
"Đình Đình, đừng lo lắng, chúng ta ngồi xe đi." Tô Phi Phi cười nhẹ nhàng.
"À, vậy là tốt rồi." Rốt cục Tô Đình Đình cũng yên lòng.
Hạ Chí lại ôm Tô Phi Phi lên Porsche, rất nhanh xe đã rời đi, mà toàn bộ quá trình, cảnh sát không hề tìm đến Tô Phi Phi hỏi han gì.
Nửa giờ sau.
Đã giữa trưa, Hạ Chí đẩy Tô Phi Phi đi trên một con đường dành cho người đi bộ, lúc này, bọn hắn có thể tính là đang đi dạo phố chân chính, chí ít dưới cái nhìn của Tô Đình Đình, lúc này mới có thể tính là dạo phố.
Vấn đề duy nhất là hiện tại Tô Đình Đình hơi đói, dù sao cũng đã giữa trưa.
"Phi Phi tỷ, nếu không chúng ta đi ăn cái gì đó trước đã?" Tô Đình Đình vừa hỏi vừa tìm tòi bốn phía, "Muội nhìn thấy nhiều quán bán đồ ăn vặt, bên kia có một nơi có thể ngồi, Phi Phi tỷ tỷ qua đó ngồi nghỉ ngơi một hồi trước, còn muội đi mua đồ ăn?"
"Ừm, được." Tô Phi Phi gật đầu.
"Vậy Phi Phi tỷ, tỷ có muốn ăn gì không?" Tô Đình Đình lại hỏi.
"Đình Đình, ngươi mua món ngươi thích ăn là được." Tô Phi Phi cười cười.
"À, vậy được rồi." Tô Đình Đình nhanh chóng chạy về phía một quán ăn nhỏ.
Hạ Chí lại đẩy Tô Phi Phi đi tới một khu nghỉ ngơi cách đó không xa, phố đi bộ này có không ít khu nghỉ ngơi công cộng, chỉ có điều cũng không có bao nhiêu người nghỉ ngơi ở chỗ này, vì nếu muốn nghỉ ngơi thật sự, bọn họ hơn phân nửa sẽ tới tiệm nước giải khát hoặc trực tiếp vào siêu thị tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Khu nghỉ ngơi có mấy cái bàn nhỏ, nhìn như bàn này là bàn gỗ, nhưng trên thực tế lại do bê tông tạo thành. Hạ Chí ngồi xuống bên cạnh một cái bàn, sau đó lại cười ôn hòa với Tô Phi Phi: "Muốn ăn gì?"
Tô Phi Phi nhìn một cặp đôi trẻ tuổi vừa đi qua, sau đó xoay người nhìn Hạ Chí, nhẹ nhàng cười, có vẻ hơi bướng bỉnh: "Ngươi nói xem nếu như ta muốn ăn bò bít tết ở đây, liệu có thể bị người ta mắng là thần kinh không?"
"Ta có thể biến mỗi một người mắng ngươi thành kẻ thần kinh chân chính." Hạ Chí mỉm cười trả lời.
Tô Phi Phi cười thản nhiên: "Không có người nào mắng ta."
"Chín bảy phần sao?" Hạ Chí cười nhu hòa.
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Một tấm vải bàn ăn đột nhiên xuất hiện trên tay Hạ Chí, Hạ Chí thong thả trải khăn bàn, sau đó trên tay hắn lại xuất hiện bộ đồ ăn gồm dao nĩa các loại, sau cùng là một phần bò bít tết, một ly rượu vang, cùng lúc xuất hiện trước mặt Tô Phi Phi.
"Cảm ơn." Tô Phi Phi cười nhẹ với Hạ Chí, nàng cầm dao nĩa lên, cắt một miếng bò bít tết nhỏ đưa vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, động tác vẫn ưu nhã như vậy.
Mà sự thực chứng minh Tô Phi Phi không nói sai, cứ việc không ngừng có người đi qua, hơn nữa còn thường có người liếc mắt nhìn về phía bên này, thậm chí còn có người chụp ảnh, nhưng thật ra không có ai mắng Tô Phi Phi.
Ngược lại còn có người ước ao: "Nhìn bạn trai nhà người ta đi, tình cảm tới mức nào."
Nói lời này là một nữ hài tử, nàng đang oán trách bạn trai mình không hiểu phong tình.
"Bạn gái nhà người ta cũng rất dịu dàng." Bạn trai của nữ hài tử này có chút không phục, bởi vì hắn ta vừa thấy Tô Phi Phi đưa một miếng bò bít tết đến bên mép Hạ Chí.
Mà nhìn rõ gương mặt Tô Phi Phi, nam hài tử này lại không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Bạn gái nhà người ta còn xinh đẹp vô cùng đây."
"Này, ngươi có ý gì, ngươi ghét bỏ ta không xinh đẹp đúng không?" Bạn gái Hà Đông lập tức nổi đóa.
"Phi Phi tỷ, Phi Phi tỷ, xảy ra việc lớn rồi!" Đúng lúc này, giọng nói vội vàng của Tô Đình Đình truyền đến, chỉ thấy trên tay Tô Đình Đình cầm hai chuỗi cá viên, có vẻ hơi hoang mang rối loạn, sau đó nàng lại ngẩn ngơ: "Ách, này… Phi Phi tỷ, tỷ đang ăn bò bít tết sao?"
"Đình Đình, xảy ra chuyện lớn gì vậy?" Tô Phi Phi ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.