Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 266

- Tử Mi, cái thẻ bài gỗ đào này của bạn là từ đâu mà có vậy? 

- Ừm, ngẫu nhiên có được thôi ấy mà. 

Dương Tử Mi tất nhiên không thể nói cái này là đồ cướp từ tay mấy tên trộm mộ được. 

Bất luận cô lấy được nó từ đâu thì Mẫn Cương vẫn rất vui, bởi vì trong cùng một ngày, cô và anh lại cùng đeo chung một vậy giống nhau, đó quả thật là một cơ duyên diệu kỳ. 

Ha ha, nếu như anh biết thẻ bài gỗ đào này là do Long Trục Thiên đưa cho cô đeo, hơn nữa lại còn có hàm ý đặc biệt thì chắc là anh sẽ không vui mừng như thế đâu. 

Sau khi đưa Dương Tử Hi đến cổng trường tiểu học, hai người tiếp tục đi về phía trường trung học. 

Bỗng nhiên, ở đoạn đường phía trước có một tiếng thét vang kinh thiên động địa vang lên: 

- Cái thằng ăn trộm trời đánh đó, sao cứ trộm đồ của nhà bà suốt thế hả! Mày mau đi chết đi!     

Dương Tử Mi ngẩng lên nhìn thì chỉ thấy có một bà thím khoảng hơn bốn mươi tuổi đang chống nạnh đứng ngoài đường chửi bới, mặt bà ấy tức giận đến mức đỏ bừng hết cả lên. 

Một cô gái đi ra từ bên trong, kéo lấy bà thím, nói với vẻ cực kỳ xấu hổ: 

- Mẹ ơi, đừng mắng chửi nữa, mấy tên trộm đó cũng đâu có nghe thấy đâu. 

- Bảo mẹ đừng mắng nữa à? Sao mẹ có thể không mắng được chứ? Đây đã là lần thứ ba trong tháng này có trộm đột nhập vào nhà rồi, các nhà xung quanh thì chẳng sao cả, sao mẹ lại đen đủi như thế này chứ? 

Cô gái cúi đầu xuống. 

Dương Tử Mi phát hiện ra, cô gái đó chính là Trần Phương Phương bạn học cùng lớp với cô. 

Tính cách của Trần Phương Phương có hơi hướng nội, nhát gan, lại sợ chuyện phiền phức, chính là kiểu người bình thường ít khi mở miệng nói chuyện trong lớp. 

Bây giờ coi như cô đã hiểu được tại sao Trần Phương Phương lại có tính cách như thế rồi, bởi vì cô ấy có một bà mẹ chanh chua hết sức, bình thường toàn bị mẹ la hét trách móc cho nên lá gan càng ngày càng nhỏ. 

- Nếu ngày nào cũng bị trộm vào nhà cuỗm đồ như thế này thì tôi không sống nữa, tôi không muốn sống nữa... 

Mẹ Trần Phương Phương ấy vậy mà lại ngồi vật xuống đất ăn vạ, hai chân giãy đành đạch lên rồi gào khóc. 

Trần Phương Phương rất lúng túng, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới phải, cô ấy chỉ đành luống cuống tay chân, lắp bắp gọi mẹ. 

Dương Tử Mi không muốn để cho Trần Phương Phương thêm lúng túng vì trông thấy cô, nên đang định cùng Mẫn Cương rời đi, lúc cô ấy ngẩng đầu lên thì phát hiện căn nhà kia có hiện tượng tiết phong lậu khí. 

Cô hơi nhíu mày lại. 

Xem ra, nhà họ Trần thường xuyên mất trộm hoàn toàn không phải là việc ngẫu nhiên mà là do phong thủy của căn nhà có vấn đề, từ đó dẫn đến việc nó trở thành nơi mà bọn trộm cắp thích ghé thăm. 

Trần Phương Phương và cô là bạn cùng lớp, nhưng hai người không thân nhau, cô cũng không thể tùy tiện tiến đến dò hỏi, rồi xem phong thủy giúp nhà họ được đúng không? 

Sau khi suy nghĩ, cô xoay người định bỏ đi nhưng lại bị Trần Phương Phương nhìn thấy. 

Lúc mới thấy cô, Trần Phương Phương có chút lúng túng, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô ấy bèn cắn chặt răng, đánh bạo đuổi theo: 

- Dương Tử Mi, bạn đợi đã. 

Dương Tử Mi dừng bước, nhìn cô ấy. 

Trần Phương Phương nhìn Mẫn Cương bên cạnh một cái, gương mặt có hơi đỏ lên. 

Mẫn Cương vẫn luôn là vai nam chính trong giấc mộng của các cô gái, cũng là bạch mã hoàng tử trong mộng của cô ấy, nhưng mà, cô ấy là một người tự ti, trước giờ không có mơ tưởng viển vông gì với anh cả, vì thế nhìn thấy Dương Tử Mi và anh ở cạnh nhau cô ấy cũng không có cảm giác ghen tị gì hết. 

- Có việc gì à? 

Dương Tử Mi hỏi. 

- Tử Mi, mình… Mình nghe Hạ Muội nói, hình như bạn biết về phong thủy, bạn... có thể xem phong thủy giúp nhà mình được không? Mình vẫn luôn cảm thấy có thể nhà mình thường xuyên bị mất trộm là do phong thủy có vấn đề ở chỗ nào đó. 

Trần Phương Phương nói với vẻ ngại ngùng. 

Dương Tử Mi hé môi cười: 

- Được thôi, không thành vấn đề. 

Nếu như Trần Phương Phương đã chủ động mở miệng, cô và cô ấy lại còn là bạn cùng lớp, cô cũng không ngại giải quyết mấy chuyện nhỏ nhặt này giúp cô ấy. 

Giúp người ta xem phong thủy khác với xem mệnh. 
Bình Luận (0)
Comment