Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 273

Tất cả bài thi đều đã được phát xuống dưới. 

Tất cả các môn đều đạt điểm cao, chỉ trừ tiếng Anh là có 80 điểm, điều này làm cho cô giáo Cao Ngọc dạy tiếng Anh hơi buồn một chút. 

Sau giờ học, cô còn kêu Dương Tử Mi lên văn phòng, giảng giải những câu sai trong đề cho Dương Tử Mi. 

Dương Tử Mi ngồi nghe vô cùng ngoan ngoãn, cô không muốn phụ lòng tốt của cô Cao, vả lại cô cũng muốn nâng cao điểm tiếng Anh của mình lên. 

Kẻ thù kia của cô cũng đang ở Hoa Kỳ. 

Cô tất nhiên phải thông thạo tiếng Anh, mới có thể đến Hoa Kỳ báo thù, nếu ngôn ngữ không thông thì sẽ là một bất lợi rất lớn. 

Huống hồ gì, thành thạo loại ngôn ngữ quốc tế như tiếng Anh, thì luôn có nhiều lợi ích. 

Cô cũng đã lên kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới rồi, cho nên bất cứ giá nào cũng phải học tiếng Anh cho thật tốt để phòng thân. 

Cao Ngọc thấy ngộ tính của Tử Mi cực kỳ cao, nhưng kiến thức căn bản lại không có, nhất là về phương diện nghe, không thể bắt kịp với người nói, bởi vậy, cô giáo đã đặc biệt chạy đến tiệm sách gần đó lựa một đĩa CD riêng cho cô, dặn dò Tử Mi về nhà tập nghe với đọc nhiều hơn 

Dương Tử Mi cảm ơn cô giáo, cầm đĩa CD về nhà. 

Nghe cô giáo nói, nếu nhà có máy tính kết nối được internet, thì chuyện học tiếng Anh hay là bất kỳ thứ gì khác cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. 

Ở đời này, năm 2013, máy tính là một sản phẩm điện tử phổ biến toàn thế giới, nên việc sở hữu một chiếc máy tính để bàn cũng là chuyện rất bình thường. 

Nhưng, đối với những người cơm ăn không no mà nói thì đó là một thứ vô cùng xa xỉ, chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng mà thôi 

Cô cũng nghe nói thế giới bên trong máy vi tính rất kỳ diệu, có thể tìm kiếm bất cứ thứ gì, có thể trò chuyện với người khác dù cách xa vạn dặm... 

Lúc này, cô cũng không thiếu tiền, để có cơ hội tiếp thu được nhiều kiến thức, mở rộng tầm mắt của mình, học hỏi nhiều điều thú vị hơn nữa, cô đã quyết định sẽ mua một cái máy tính để bàn về nhà, sẵn kéo dây mạng luôn. 

Nhưng mà mình lại mù tịt hoàn toàn không biết gì về máy tính cả, cô định hỏi xem Mẫn Cương có rành về máy tính hay không. 

Gia cảnh của Mẫn Cương cũng khá giả, hồi mới học lớp năm tiểu học thôi, Mẫn Thanh Hoa đã đặc biệt mua cho anh một chiếc máy tính, để giúp anh trong việc học hành. 

Từ đó đến bây giờ, anh đã đổi ba cái máy tính rồi, cho nên anh cực kỳ thành thạo trong việc sử dụng nó. 

Nghe Dương Tử Mi nói muốn mua máy tính, Mẫn Cương đương nhiên sẽ rất vui lòng đi theo cô. 

Hai người cùng nhau tiến vào cửa hàng bán máy tính lớn nhất trong khu vực 

Vào năm 2003, máy tính cũng giống như điện thoại di động, tuy rằng bỏ ra mấy ngàn tệ là có thể mua được, nhưng đối với những người có thu nhập bình quân mỗi tháng chỉ hơn một ngàn tệ mà nói, thì đó là một thứ quá mức xa xỉ. 

Hai người bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, hơn nữa không có người lớn nào đi cùng, mấy nhân viên của cửa hàng nghĩ bọn họ cũng giống như mấy học sinh khác thôi, đến đây để ngắm máy tính cho đã ghiền. Vì vậy nên bọn họ cũng không nhiệt tình chào mời, thậm chí nhân viên cửa hàng còn đề phòng như thể bọn họ là ăn cướp vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bọn họ, sợ bọn họ làm hư hỏng hay ăn cắp gì đó. 

Lúc này Dương Tử Mi để ý một cái laptop, giá niêm yết là một vạn năm ngàn tệ. 

Lúc ấy, đại đa số mọi người đều sử dụng máy tính để bàn tầm mấy ngàn tệ mà thôi, laptop thì vô cùng đắt đỏ, chỉ có một số thành phần tri thức cao cấp cùng với nhân viên thương vụ mới sử dụng tới. 

Dương Tử Mi muốn mua laptop, vì thích ưu điểm tiện mang theo của nó. 

Cô vừa chìa tay ra chạm vào laptop, định mở ra xem thử, thì đã bị nhân viên cửa hàng chạy tới chặn lại. 

Nhân viên cửa hàng kia nói với vẻ cau có: 

- Em gái à, không mua thì đừng có sờ lung tung, lỡ như làm hư, thì em đền không nổi đâu đó. 

Bất kỳ ai nghe thấy lời này thì kiểu gì cũng sẽ thấy khó chịu mà thôi. 

Bởi vì Dưởng Từ Mi đã từng nghèo khó, bị người đời kì thị, nên hiện tại dù người mang bạc triệu, nhưng phần tự ti len lỏi sâu trong linh hồn kia vẫn không cách nào gạt bỏ được. 

Vì thế, khi nghe nhân viên nói như vậy, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, thế là lại làm ra kiểu trông khá giống mấy kẻ giàu xổi. 
Bình Luận (0)
Comment