Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 708

Dương Tử Mi đứng trong sân tay cầm điện thoại, đầu ngẩng nhìn trời.

Mơ hồ thấy được điểm sáng màu bạc xuyên qua đám mây trắng…

Đó là máy bay của Long Trục Thiên sao? 

Rốt cuộc thì vì sao anh chỉ có thời gian ôm cô một chút, rồi nhất định phải đi?

Vừa rồi cô nhìn thấy mặt bàn bên cạnh giường, vô tình bị ngón tay anh cào xước.

Có thể đoán được trong lòng anh đang vô cùng lo lắng, bất an. 

Chuyện gì đã xảy ra?

Lam Nha Nha đẩy Tiểu Thiên đến, ngồi bên cạnh cô hỏi:

- Anh Long đi rồi à? 

Dương Tử Mi gật đầu.

- Bạn vừa ra ngoài không bao lâu thì anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì trở nên lo lắng đứng ngồi không yên, thường xuyên nhìn ra ngoài xem bạn về hay chưa. Nhất định là anh ta có chuyện quan trọng phải đi, không phải muốn làm bạn buồn. - Lam Nha Nha nói với cô.

"Quả nhiên là có chuyện nhất định phải vội vàng trở về xử lý, do đã đồng ý với mình ở đây chăm sóc sư phụ nên không thể đi được, chắc là anh rất sốt ruột?" 

Mơ hồ nhớ lại, hình như trong mắt anh có sự kìm nén, đau buồn.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại càng thêm đau đớn, ôm lấy chiếc áo ngủ của anh vào ngực, ngửi mùi tùng hương quen thuộc, nhắm mắt âm thầm cầu nguyện cho anh, hi vọng anh có thể giải quyết mọi chuyện một cách thuận lợi.

- Chị ơi… 

Tiểu Thiên ngồi ở trong xe nôi ôm bình sữa, con ngươi đen bóng nhìn cô nói:

- Chị đừng nhớ anh Trục Thiên nhiều quá, có nhớ cũng không có ích gì, nhất định anh ấy không muốn thấy chị buồn bã như vậy.

- Ừ. 

Dương Tử Mi gật đầu, ôm cậu đứng lên khỏi chiếc xe nôi:

- Tiểu Thiên hình như lại nặng thêm rồi... Xem ra, không bao lâu nữa là có thể đi được rồi!

- Chắc là khoảng một tháng sau. 

Tiểu Thiên nhìn tay chân ngắn cũn của mình không biết phải làm sao:

- Em thật hối hận khi biến thành người, thật muốn giống như trước kia treo trên người chị, có thể luôn luôn ở bên cạnh chị, nói chuyện với chị, giải quyết vấn đề với chị. Bây giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng chỉ có thể ngồi giống như một đứa bé, thật đáng ghét.

Nghe Tiểu Thiên nói, Dương Tử Mi rất cảm động, ôm lấy cậu: 

- Tên nhóc con này, chị vẫn muốn nhìn em lớn lên.

- Vậy em sẽ nhanh lớn lên, làm cái đuôi nhỏ của chị.

- Ha ha... chị không cần cái đuôi nhỏ đâu, chị chỉ cần một người bạn nhỏ. Chỉ là tương lai của Tiểu Thiên còn rất dài, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi chị. - Dương Tử Mi cười cười nói. 

Thân thế của Tiểu Thiên vẫn còn là bí ẩn, cậu bé nhất định không chỉ là một con quỷ bị quỷ hàng sư hàng phục thông thường, bởi vì cô chưa bao giờ gặp một đứa nhỏ nào có hồn phách tinh thuần như vậy.

"Ngay cả khi đứa trẻ mới sinh không hiểu chuyện đời cũng mang theo ác nghiệt của kiếp trước nhưng Tiểu Thiên thì không có. Chờ sau khi nhớ được ký ức và thân thế của mình, nó sẽ rời đi hay sẽ tiếp tục ở lại với mình..."

Nghĩ đến đây, trong lòng cô vốn đang buồn vì chuyện Long Trục Thiên rời đi mà trở nên vô cùng nhạy cảm, trong lòng càng thêm buồn. 

- Chị ơi, em không muốn chị buồn. - Tiểu Thiên giơ cánh tay trắng trắng mềm mềm của mình ra sờ hai má cô.

- Em sẽ không rời xa chị đâu... chị là nhà của em.

- Ha ha… - Dương Tử Mi cười cười, tương lai của cô, đến chính cô còn không biết, làm sao có thể là nhà của người khác? 

Nhưng mà Tiểu Thiên có tấm lòng như vậy, cô cảm thấy rất vui rồi.

Không giống như kiếp trước... không có ai để dựa vào, cũng không có ai dựa vào mình, sống như một con kiến bình thường, vô dụng.

Cuộc đời này có thể làm chỗ dựa cho người khác cũng là một cuộc sống có ý nghĩa, còn hơn sống với cuộc đời vừa khổ vừa mệt kia… 
Bình Luận (0)
Comment