Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 711

Sau khi sắp xếp xong cho nhà cậu hai, Dương Tử Mi cũng thuận đường đi đến thăm mẹ nuôi của mình, cũng chính mẹ của Mẫn Cương - Hoàng Tĩnh Nhàn.

- Tử Mi, đúng là bạn rồi!

Hạ Mạt từ một con đường nhỏ kêu lớn rồi chạy đến, ôm lấy bả vai cô, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ: 

- Mình còn định đi tìm bạn đây.

- Có chuyện gì à? - Dương Tử Mi rất thích cái ôm của Hạ Mạt.

Người Hạ Mạt tràn đầy nhiệt huyết và dương khí, khi cô ấy ôm sẽ khiến cho người khác thoải mái, mọi tâm trạng căng thẳng không tự chủ giãn ra. 

- Đúng vậy! Sắp thi rồi, mình cảm thấy hơi căng thẳng, muốn tìm cậu và Nha Nha đi thư giãn một chút. - Hạ Mạt lén lút cười.

Mấy ngày nay quả thật hơi căng thẳng và nặng nề, dù sao thì vận mệnh của sư phụ đã có chuyển biến, cô cũng cần thay đổi không khí, thư giãn một chút

- Đi đâu chơi đây? 

- Hi hi... mình muốn làm một đứa con gái hư hỏng một lần nhưng lại sợ gặp nguy hiểm, nếu có bạn đi cùng mình thì thật là tốt. - Hạ Mạt cười nói.

- Con gái hư hỏng? Làm như thế nào? - Dương Tử Mi hứng thú hỏi.

- Cậu có biết câu lạc bộ Tinh Dã mới khai trương không? Nghe nói là do một ông chủ Hồng Kông đầu tư rất xa hoa, trong đó còn có sàn nhảy rất lớn, còn có rất nhiều anh đẹp trai mặc đồ đen bó sát khiêu vũ nữa. - Hai mắt Hạ Mạt sáng lên. 

Nhìn cô nàng bình thường nghiêm túc, là một học sinh nữ ngoan ngoãn nhưng khi nói đến trai đẹp thì hai mắt lập tức sáng rực lên, khiến cô cảm thấy thật buồn cười.

Sau khi tình cảm của cô và Long Trục Thiên thêm sâu sắc, cô cũng dần mất thói quen nhìn thấy đàn ông đẹp trai thì si mê. Ngoại trừ Mẫn Cương là mối tình đầu của cô, những người khác trong mắt cô đều không có ấn tượng gì cả.

- Tử Mi... đi với mình đi! Trần Linh nói bạn ấy đã đi một lần rồi, rất vui, rất kích thích. - Hạ Mạt ôm vai cô năn nỉ: 

- Người đàn ông đẹp trai của bạn không có ở đây, dạo này mình thấy bạn có rất nhiều tâm sự, vậy thì đi với mình cho thoải mái một chút đi.

- Được! - Dương Tử Mi gật đầu.

- Hoan hô! Tử Mi, bạn thật là tốt, mình yêu bạn chết mất. 

Hạ Mạt ôm Dương Tử Mi nhảy nhót, mặt mày hớn hở, trên khuôn mặt tròn lộ ra vẻ tươi cười. Dưới ánh nắng mặt trời, cô giống như một bông hoa hướng dương đang nở rộ.

Nhìn Hạ Mạt, Dương Tử Mi đột nhiên phát hiện bản thân chưa bao giờ cười thoải mái như vậy, trừ khoảng thời gian ở cùng gia đình vào kiếp trước.

Sau khi sống lại, cho dù khi cô vui vẻ mà cười, tiếng cười cũng không chạm đến đáy lòng, chỉ cong môi lên mà thôi. 

- Nghĩ gì mà tập trung vậy? - Hạ Mạt thấy cô nhìn mình chằm chằm, trên mặt thất thần.

- Nhìn thấy bạn như vậy, khiến cho mình thật lo lắng, giống như những đau khổ trên thế giới này đều ở trên người bạn. Bạn không có nhiều nỗi khổ hay hận thù gì lớn đấy chứ? Bạn muốn gì thì có cái đó, không phải như những người bình thường giống mình nhưng bạn lại không biết thế nào là đủ, khiến bản thân cảm thấy không bao giờ được vui vẻ. 

Lời Hạ Mạt nói giống như một cây kim đâm vào trong lòng cô. 

Cô ấy nói rất đúng, trong mắt người khác cô rất tài giỏi. Tuổi còn nhỏ, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn người có người, nhưng mà cô thực sự không bao giờ được vui vẻ, thường xuyên cảm thấy cô đơn.

"Mình biến thành như vậy, có phải là do mình không biết thế nào là đủ hay không? Vẫn luôn cảm thấy không an toàn?"

Cô vẫn luôn sợ những thứ trước mắt giống như hoa trong gương, trăng trong nước, trong nháy mắt sẽ biến mất. Cô sẽ lại là người chỉ có hai bàn tay trắng, bị người khác bắt nạt, kỳ thị, vì chuyện ấm no mà ham sống sợ chết. 
Bình Luận (0)
Comment