— Liêu Vĩ Đường.
---
Mỗi vùng đất cổ xưa đều có truyền thuyết, như thể đó là một quy luật bất biến. Những câu chuyện ấy thường bắt nguồn từ hiện thực, khiến nơi chốn chúng tồn tại càng thêm chân thực và huyền bí.
Ở phía Tây có một tòa thành cổ, khuất sâu trong núi, tên là Tố Nguyệt. Ở nơi này lưu truyền một truyền thuyết về Sơn Thần.
Tương truyền, sâu trong núi có một thiếu niên tuyệt mỹ, chính là vị Sơn Thần kia. Mỗi khi mùa đông khắc nghiệt nhất kéo đến, hắn sẽ hóa thành một người dân bình thường, lang thang trong thôn. Ai vô tình chạm mắt với hắn đều sẽ mất đi lý trí, thần trí mơ hồ như một cái xác không hồn.
Những kẻ ấy sẽ bị hắn dẫn vào núi sâu. Người dân chỉ có thể trông thấy từng bóng dáng mơ hồ nối đuôi nhau, dần dần nhỏ lại thành một chấm đen giữa màn tuyết trắng xóa, rồi biến mất hoàn toàn.
Những ai đã bước vào rừng núi, từ đó không bao giờ còn quay trở lại. Đông qua đông lại, tuyết đã phủ trắng vùng đất này, nhưng bóng dáng của những kẻ mất tích vẫn chưa từng xuất hiện thêm lần nào.
---
Bạch Túc Vũ đặt chân đến Tố Nguyệt vào đúng thời điểm lạnh giá nhất trong năm.
Tối qua, cậu phải vất vả lắm mới thoát khỏi bạn giường cứ dây dưa mãi không dứt. Mãi đến tận hai giờ sáng, cậu mới có thể chợp mắt được một chút.
Sáng nay, suýt chút nữa cậu đã bỏ lỡ chuyến bay vì đầu óc choáng váng, quay cuồng. Sau một hồi vội vàng chỉnh trang lại bản thân, cuối cùng cũng kịp lên máy bay.
Suốt hành trình dài hai tiếng, thời tiết xấu khiến máy bay rung lắc mấy lần. Cơn buồn nôn liên tục dâng lên, dạ dày cậu nôn nao khó chịu, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
Nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng cho đến khi máy bay hạ cánh.
Vừa bước xuống sân bay, Bạch Túc Vũ đã nhìn thấy Kim Thành An đang đứng chờ. Nhưng còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, đối phương đã giật mình trước sắc mặt xanh xao đến đáng sợ của cậu.
Kim Thành An kinh hãi kêu lên: “Mẹ ơi, gần đây cậu có phải hơi… túng dục quá độ không?”
Dưới ánh đèn phản chiếu, Bạch Túc Vũ hơi híp mắt nhìn hắn. Hàng mi dài đen nhánh khẽ run theo làn gió, đôi mắt trong veo tựa pha lê nhúng nước, phản chiếu ánh sáng mờ ảo.
Làn da cậu trắng đến mức gần như trong suốt. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy những đường mạch xanh nhạt nơi huyệt thái dương. Đôi mắt kia vì phải gắng gượng suốt chuyến bay mà phủ một lớp hơi nước mỏng, giống như sương đọng trên cửa kính trong đêm trăng lạnh.
Bạch Túc Vũ thở ra một hơi, yếu ớt đáp ba chữ: “Nói bậy bạ.”
Kim Thành An bật cười, bước lên khoác vai cậu, vui vẻ trêu chọc: “Đùa thôi mà. Mà nói xem, lần trước tôi giới thiệu cho cậu anh chàng kế toán kia thế nào? Có phải rất đẹp trai không?”
Bạch Túc Vũ không trả lời ngay, chỉ thuận tay đẩy vali hành lý qua cho Kim Thành An kéo, còn mình thì đeo cây đàn guitar yêu thích lên lưng. Cậu bình thản lắc đầu: “Đẹp thì đẹp, tiếc là… quá ngắn.”
Kim Thành An sững người vài giây, sau đó bật cười ha hả đến mức suýt sặc, cười lớn đến nỗi mấy người xung quanh cũng phải ngoái nhìn.
“Hahaha! Cậu thẳng thắn quá đấy, Bạch Túc Vũ! Không phải cậu nói thẳng với người ta đấy chứ? Công ty tôi còn phải nhờ bên họ xử lý sổ sách nữa đấy!”
“Tôi chưa đến mức đó.”
Bạch Túc Vũ day nhẹ huyệt thái dương, đầu óc vẫn còn choáng váng. Cậu giơ tay gõ nhẹ lên vai Kim Thành An, giọng lười nhác: “Với lại, tôi không thích kiểu bóng bẩy phù phiếm đó. Mỗi lần anh ta đến đều xịt nước hoa nồng đến mức sặc cả mũi, ăn mặc thì lòe loẹt chẳng khác nào con công xòe đuôi. Sau này đừng giới thiệu kiểu người đó cho tôi nữa.”
“Vậy cậu thích kiểu nào?”
Kim Thành An giúp Bạch Túc Vũ đặt hành lý vào cốp xe, sau đó chu đáo mở cửa xe cho cậu, còn làm một động tác mời rất lịch sự: “Thích kiểu đàn ông ấm áp như tôi không?”
Bạch Túc Vũ lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Tôi không thích mấy người thi rớt đại học.”
“... Mau cút vào xe đi, phiền chết được.”
Bạch Túc Vũ ngồi vào trong xe, mặc cho Kim Thành An bắt đầu lải nhải. Cậu đã quá quen với chuyện này, nên chỉ qua loa đáp lại cho có lệ.
Hai người đã là bạn tốt hơn mười năm, cậu hiểu rõ tính cách của Kim Thành An. Hắn nói chuyện không hẳn vì muốn người khác lắng nghe, mà đơn giản là thích nói. Đặc biệt khi bên cạnh có người, hắn sẽ không ngừng tuôn ra những câu chuyện tán gẫu nhàm chán, đa phần chẳng có tác dụng gì ngoài việc giết thời gian.
“Lần này tôi bỏ tiền túi thuê hẳn một căn biệt thự cho cậu ở trấn nhỏ đó đấy. Mùa đông là mùa du lịch cao điểm, có người còn đặt trước cả mấy tháng để nghỉ dưỡng trên núi.”
“Cứ thoải mái tận hưởng đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Những thứ cần vứt bỏ thì vứt đi hết, nghe chưa?”
Bạch Túc Vũ khẽ chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài hoang vắng, tiêu điều. Những thân cây trơ trụi đứng im lìm, như thể bị nhốt trong tủ lạnh suốt nhiều ngày. Những ngôi nhà rải rác, mọc lên từ mặt đất một cách lộn xộn, sắc màu xám xịt, ẩm ướt như đã bị nước ngấm lâu ngày. Người qua lại thưa thớt, cảnh sắc đơn điệu đến mức khiến người ta chán ngán.
Cậu thật sự không hiểu nổi nơi nhạt nhẽo như thế này có gì thu hút du khách. Đặc biệt khi đến khu biệt thự mà Kim Thành An đã thuê cho mình, cậu càng thêm khó hiểu.
Đây là một khu nghỉ dưỡng với toàn biệt thự cho thuê, xây dựng xung quanh một hồ nhân tạo, có sân trượt băng và các khu trò chơi.
Giữa vùng hoang vu này, khu biệt thự trông chẳng khác gì một khối bê tông thương mại sừng sững, thô kệch và gượng ép. Kiến trúc bên ngoài thiếu hẳn mỹ cảm, cây cối và hoa cỏ được trồng theo kiểu cưỡng ép, chẳng chút tự nhiên, như thể bị người ta cố tình nhét vào mảnh đất này.
Bước vào biệt thự, Bạch Túc Vũ thầm nghĩ ít ra nội thất cũng không quá tệ.
Phong cách trang trí khá hợp gu cậu, lấy đỏ, trắng, xanh lam và màu kaki làm tông chủ đạo. Tường sơn xanh xám, thiết kế gồm những ô vuông và đường cong tạo cảm giác hiện đại.
Cậu cẩn thận đặt cây đàn guitar dựa vào tường, sau đó bước ra ban công, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài. Từ đây, có thể thu trọn khung cảnh hồ nhân tạo vào tầm mắt.