Mạc Thiên Cửu phất tay, thả ra một trăm bộ giáp sắt kiếm sĩ, một ngàn bộ mèo máy tự nổ, năm mươi bộ người máy phun lửa.
Tên mặc giáp sáng bóng nhìn lướt qua đống người máy, cười khinh bỉ:
“Đây chính là chỗ dựa của ngươi? một đống sắt.”
“Lên!” Mạc Thiên Cửu không để ý lời mỉa mai, quát lớn.
Người máy kiếm sĩ đồng loạt bay tới, vung lên đại kiếm.
Người máy phun lửa cầm súng phun lửa phun phù phù.
Keng keng keng… lưỡi kiếm đánh vào lồng bảo vệ chỉ tạo ra những gợn sóng.
Lửa phun cũng không hiệu quả như mong muốn.
Lồng linh khí này rất mạnh.
“Cút!” tên này vung tay đấm.
Phốc! nắm đấm xuyên thủng ngực một người sắt.
Cạch cạch… tiếng cơ quan người máy kêu mấy tiếng, sau đó liền gục đầu mất đi khả năng hoạt động.
Tên này cầm lõi người máy trong tay, đó là hộp năng lượng hình trụ tròn, có khắc mạch xung phức tạp.
Hắn bóp nát, phát hiện bên trong là một mảnh linh thạch nhỏ, thì ra năng lượng lấy từ mảnh linh thạch này.
Để tăng công năng cho giáp sắt, Mạc Thiên Cửu dùng linh thạch như là lõi năng lượng, dùng trận pháp để chuyển đổi, dùng dị năng điều khiển.
Một sự kết hợp giữa khoa học, tu tiên và dị năng của hắn.
Nhưng do linh thạch quá quý hiếm nên hắn phải cắt nhỏ khối linh thạch ra nhiều phần, mỗi khối chỉ nhỏ như đầu ngón tay, đủ sức duy trì hoạt động cho người máy liên tục một ngày, trong trường hợp không chiến đấu.
Nếu chiến đầu, tùy mức độ mà thời gian rút ngắn.
Tên này cầm khối linh thạch trong tay, cười lớn.
“Ha ha… ngươi đây là cho ta linh thạch.”
“Giết!” Mạc Thiên Cửu không quan tâm đối thủ làm gì, chỉ tập trung điều khiển người máy tấn công.
Tên này thân thủ nhanh nhẹn, người máy đồng loạt tấn công nhưng vẫn không trúng lần nào.
Người máy dù sao cũng là người máy, phản ứng khá chậm so với con người.
Oanh oanh oanh… từng tên người máy đổ xuống trở thành đống sách.
Tên này trở nên vui vẻ, phấn khích cảm giác như vụ mùa vậy, nhặt lấy từng viên từng viên linh thạch.
Nhưng mà cũng có người máy trống không.
Tên này tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cùng cảnh giới với Khô Mộc lão giả Mạc Thiên Cửu từng giết, nhưng tên này tuổi trẻ, tu luyện thể thuật, khí huyết cương dương, so với Khô Mộc thì mạnh hơn nhiều.
Người máy kiếm sĩ một sợi tóc cũng không chạm được, gần như vô dụng… không, vẫn có một công dụng, đó là… đưa linh thạch cho đối phương.
“Lên!” Mạc Thiên Cửu lập tức đổi chiến thuật, cho người máy kiếm sĩ và người máy phun lửa lui ra, đám mèo máy nhào tới.
“Thương thương thương…”
“Ha ha… ngươi định giết ta bằng sự dễ thương sao?” tên này cười lớn, tỏ ra khinh thường.
Uỳnh uỳnh uỳnh… mèo máy liên tục bạo nổ.
Lồng bảo vệ rung động dữ dội, tên này cũng cảm thấy khó chịu.
Khốn nạn! hắn hét to trong lòng, linh lực cuộn trào trên hai cánh tay, cơ bắp căng phồng, hắn nổi giận!
“AAA… cút hết cho ta!”
Hai nắm đấm của hắn chạm vào nhau, tạo thành một cỗ xung lực cực lớn, quét sạch mọi thứ xung quanh.
Đám mèo máy bay ngược, tất cả ầm ầm nổ vang.
“Làm bẩn áo ta, ngươi phải chết.” hắn đạp mạnh mặt đất, để lại dấu chân sâu, vỡ ra một cái hố.
Phốc! hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện đã là trước mặt Mạc Thiên Cửu.
Uy Long Chấn Thiên!
Nắm đấm mang theo vô cùng lực lượng tập sát mà đến, khuấy động khí lưu, gió thổi tát vào mặt Mạc Thiên Cửu, từng lọn tóc bay ngược.
Nhưng Mạc Thiên Cửu vẫn bất động tại chỗ.
Rầm! nắm đấm chạm phải vật cứng, dừng lại đột ngột, phản chấn chạy ngược theo cánh tay, khiến tên này nội tạng nhộn nhạo, cảm giác muốn ói ra thịt cừu vừa ăn hồi nãy.
Hắn vận khởi linh lực, ép xuống sự khó chịu, đưa mắt nhìn kẻ trước mặt.
Đỡ đòn của hắn không phải Mạc Thiên Cửu mà là một con khôi lỗi.
Khôi lỗi cao khoảng hai mét, tạo hình giống chín phần con người, từng khối giả cơ rõ ràng, chắc khỏe không khác gì một võ sĩ hạng nhẹ.
Trên người có nhiều màu sắc, không phải cố ý sơn lên, mà do các nguyên liệu màu sắc khác nhau.
Mạc Thiên Cửu dùng hết những kim loại tu chân tìm được để chế tạo người máy này, bởi vậy hơi lộn xộn, hắn gọi nó là người máy X1.
Mạc Thiên Cửu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mười viên linh thạch, chuyển động ý nghĩ, sau lưng X1 mở ra mười cái hốc, hắn đặt linh thạch vào trong.
Trận pháp, cơ quan lập tức khởi động, X1 đôi mắt bật sáng, từng đường vân sáng lên, linh khí chạy khắp toàn cơ thể.
Tên sáng bóng lui lại một bước, cảm thấy áp lực.
Khôi lỗi này không đơn giản.
“Xem ra ngươi cũng có chút tài năng, sao không bỏ tối theo sáng? ngươi theo làm tùy tùng cho ta, ta hứa sẽ cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.”
“Được!” Mạc Thiên Cửu nhanh chóng đồng ý.
Tên này nhíu mày.
“Ngươi thật đồng ý?”
“Sao? ngươi không tin? chính ngươi nói ra ngươi còn không tin, ngươi tính lừa ai đây.” Mạc Thiên Cửu cười khinh bỉ.
“Hừ, miệng lưỡi ghê lắm, ta xem ngươi được mấy phần bản lĩnh.” hắn tức giận.
“X1, lên!” Mạc Thiên Cửu chỉ tay ra lệnh.
Vút! X1 biến mất tại chỗ, tốc độ không kém gì Trúc Cơ cảnh.
Oanh! hai bên nắm đấm va chạm, cả hai đều bị đẩy lùi.
Tên sáng bóng nhíu mày, khôi lỗi này thật cứng, hoàn toàn là đẳng cấp khác so với đống sắt trước đó.
Người máy X1 bị đánh lui lại, không đau không thương lập tức lao lên tấn công.
Oanh! lại một lần nữa hai bên va chạm, tên sáng bóng cảm thấy cánh tay đau nhức, nên biết bao tay này là Trúc Bảo cấp một, vậy mà không thể hóa giải hết chấn lực.
Tiếp tục dùng sức mạnh đơn thuần đối chiến không phải thượng sách.
“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là thực lực chân chính, dựa vào ngoại vật suốt đời chỉ là kẻ yếu.”
“Bá Thiên Sư Hống!” Hắn ngửa mặt hét lớn, tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Nhưng đáng tiếc Mạc Thiên Cửu có mũ bảo hộ, không cảm thấy vấn đề.
Người máy X1 thì càng không thể có chuyện bị sang chấn tâm lý.
Sai lầm a! hắn định dùng chiêu này phá vỡ tinh thần Mạc Thiên Cửu, đánh nhau với khôi lỗi này không có ý nghĩa, đánh rắn thì đánh dập đầu, chỉ cần hạ Mạc Thiên Cửu thì khôi lỗi này không phải của hắn sao.
Chỉ là không ngờ vô dụng với đối thủ.
Chính lúc hắn hồi khí thu chiêu thì X1 đánh tới.
Cơ thể linh khí vẫn đang vận chuyển theo Bá Thiên Sư Hống, tình thế gấp gáp, hắn buộc phải vận chuyển linh khí theo sơ đồ khác, đánh ra một chiêu mới.
Long Thủ Đồ!
Oanh! hắn bay ngược ra sau, cắn răng máu bật ra khỏi miệng, linh khí loạn nghịch.
Khốn kiếp! chọn thời gian ra tay thật độc.
X1 lúc này lại lao tới, nó không cần nghỉ ngơi, không cần hồi chiêu, chỉ đơn giản nắm đấm đánh tới, dùng sự cứng rắn của mình hạ đối thủ.
X1 nắm đấm đánh tới, tên sáng bóng híp mắt bất động, khi nắm đấm cách mặt một ngón tay thì hắn nghiêng ngươi, một tay chụp lấy cổ tay X1, một tay chụp lấy khuỷu tay.
Cầm Long Thủ!
Hắn chung quy phản ứng linh hoạt hơn X1, chỉ một chiêu đã bắt lấy tay đối phương, sau đó… năm ngón tay như vuốt rồng ấn xuống, với chiêu này hắn đã từng phế tay của không biết bao nhiêu người.
Ăn chiêu này không nát xương cũng lột một lớp da, chỉ là… hắn nhíu mày, thứ này cứng quá, làm hắn đau hết cả đầu ngón tay.
X1 bị khống chế một tay không cảm xúc, xoay hông, tay còn lại đấm tới.
Bịch! một cú giáng mạnh vào bụng khiến cho tên này há miệng phun ra rượu thịt, mùi chua bốc lên.
Hắn cấp tốc lui lại, X1 theo sát đuổi theo.
X1 không cho hắn cơ hội hồi sức liên tục tung chiêu.
Nắm đấm như bão táp giáng xuống, tên này chỉ biết ôm đầu, dồn linh khí chống lên lồng bảo vệ.
Lồng linh khí dao động kịch liệt, được vài giây thì choang! lồng linh khí vỡ vụn như thủy tinh, mảnh vỡ nhanh chóng tan biến vào trong trời đất.
“A!” hắn rên lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại.
Một nắm đấm che khuất ánh sáng, ngay trước mắt.
Hắn nghiêng đầu.
Vút! nắm đấm sượt qua đầu, hắn còn nghe được tiếng gió.
X1 tung đòn áp đảo hoàn toàn, tên này đau khổ chống đỡ, trong lòng lạnh như tro tàn, chẳng lẽ ta sẽ phải chết ở đây sao?
Qua vài giây, hắn chợt cảm thấy khôi lỗi đang chậm lại, dần đánh mất lợi thế áp đảo, chuyện gì vậy? chẳng lẽ là… ánh mắt hắn chợt tỏa sáng, hết năng lượng.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, mười viên linh thạch của ta chỉ duy trì được mấy phút thôi sao? hắn nhanh chóng triệu hồi X1.
“Ha ha… ngươi nghĩ muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?” tên này đuổi sát không buông.
X1 đột nhiên quay đầu, đánh ra một đấm với tất cả năng lượng, tên ngày giật mình bắt chéo hai tay trước người, không kịp mở lồng linh khí bảo vệ.
Oanh! hắn lập tức bay ngược, có tiếng răng rắc gãy tay.
Ầm! hắn đập xuống đất, phá ra một cái hố lớn.
X1 nhảy lên người hắn liên tục nhắm vào đầu.
“AAAA!” hắn hét lên, chuyện này sao có thể, khôi lỗi sau chiêu vừa rồi phải hết năng lượng rồi chứ, làm sao còn có thể tiếp tục hoạt động.
Hắn không biết được rằng điều khiển khôi lỗi từ đầu đến cuối đều là dị năng của Mạc Thiên Cửu, pháp trận hay linh khí chỉ tăng thêm tính linh hoạt và lực công phá cho khôi lỗi.
Không còn linh khí, X1 dựa vào độ cứng của nắm tay đánh đối thủ.
Hắn bị đánh đến tối sầm mặt mày, cả đời chưa bao giờ chịu sỉ nhục lớn như vậy.
Quá tức giận! hắn gầm lên, nội lực bùng nổ.
“A!!!!”
X1 bị sóng chấn lực bắn ngược lên trên.
Tên này từ từ bước ra khỏi hố, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, mặt mày bầm dập toàn máu nhưng ánh mắt hắn sắc bén giống như một con sư tử vừa thức tỉnh.
Xung quanh người hắn là một trường sóng năng lượng, có tiếng không khí nổ lách tách, đất đá đứng hình tại không, khi hắn bước qua thì đất đá mới rơi xuống.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, ghét nhất cái bọn tu tiên!
Cả một đống thủ đoạn, lúc sắp chết vẫn có thể bộc phát, sao không ngoan ngoãn chịu chết đi!
“Bây giờ ngươi muốn chết như thế nào?” tên này gằn từng chữ.
“Khụ khụ… bây giờ ta đầu hàng còn kịp sao?” Mạc Thiên Cửu kéo lên da mặt, nở nụ cười thân thiện hết sức.
“Kịp…” hắn cười gằn.
“Kịp chuyến đò cuối cùng đưa ngươi tới âm phủ.”
Hừ, ngươi tưởng biến hình thành saiyan thì thắng chắc sao?
“X1, tự bạo!” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt chỉ tay.
X1 lập tức lao tới, hai cánh tay giang rộng.
Tên này sầm mặt, sợ nhất là đánh với bọn liều, bị khôi lỗi tự bạo, tổn thương thật không đáng..