Phía đông bắc kinh thành có một quảng trường lớn, được chọn để làm nơi quyết đấu.
Chính giữa là một cái sân đấu, ghế ngồi cho các vị quan lại chức sắc được xếp hình vòng cung, phần còn lại là cho dân chúng đứng xem.
Đúng giờ, khi tia sáng đầu tiên xuất hiện, Khổ Bi đã dẫn đầu đoàn tăng chúng tới nơi.
Dân chúng đồng loạt chắp tay niệm Phật hiệu, mấy vị quan lại triều đình cũng đứng dậy chào, thể hiện đủ tôn kính.
Ngay sau đó hoàng đế cùng quốc sư cũng đến.
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Khổ Bi và tăng chúng chắp tay cúi đầu.
Thái Đức ngồi vào vị trí cùng Khổ Bi nói vài lời khách sáo.
“Nghe nói mấy hôm trước Thanh Long Tự bị cháy, không biết nhà chùa có sao?”
“Bệ hạ quan tâm, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhà chùa không có gì thiệt hại.” Khổ Bi đáp.
“Vậy là tốt rồi.
Trẫm còn lo Thanh Long Tự bị hủy.
Thanh Long Tự thế nhưng là đệ nhất quốc tự Đại Trịnh chúng ta, vạn dân kính ngưỡng.”
“Vạn dân kính ngưỡng là Phật không phải chùa.”
Thái Đức ánh mắt sắc bén, ngươi dám chỉnh ta sao?!
Khổ Bi nhắm mắt chắp tay.
“Nếu đã đến đông đủ rồi vậy thì bắt đầu đi.” Thái Đức không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp tuyên bố.
“Theo như trước đó thỏa thuận thì đệ tử chiến sẽ bắt đầu trước.
Để tránh mất nhiều thời gian, trẫm muốn dùng một trận đệ tử chiến quyết định thắng thua.
Đại sư thấy thế nào?”
“Xin tuân theo ý bệ hạ.” Khổ Bi chắp tay.
“Tốt! vậy bắt đầu đi.”
“Xin bệ hạ chờ chút, cho lão tăng nói vài câu.”
“Đại sư đổi ý?” Thái Đức nhướng mày hỏi.
“Không dám! chỉ là thay đổi một chút.”
“Nói nghe thử.”
“Lão tăng sẽ cử ra một vị tăng nhân, quốc sư có thể tùy ý ra đệ tử.
Chỉ cần thắng một lần vị tăng nhân này thì coi như quốc sư thắng.” Khổ Bi chắp tay giải thích.
Thái Đức hoàng đế nghi ngờ, điều kiện có vẻ có lợi cho quốc sư nhưng nếu như tăng nhân xuất chiến là Trúc Cơ trung kỳ trở lên vậy thì có bao nhiêu người cũng không thắng nổi.
Hiểu ý Thái Đức, Khổ Bi quay đầu gọi:
“Nhất Hạnh, con ra đây.”
Một vị tiểu sư bước ra, da mặt trắng nõn, khuôn mặt non nớt, tuổi khoảng mười sáu.
“A Di Đà Phật!” Nhất Hạnh hành lễ, tỏa ra khí tức.
Thái Đức có thể cảm nhận được Nhất Hạnh đúng là Trúc Cơ sơ kỳ.
“Vị này hẳn là Phật môn thiên tài.”
“Bệ hạ quá khen, trong chúng sư huynh đệ, tiểu tăng là người kém nhất.” Nhất Hạnh cung kính đáp.
Thái Đức cười lạnh:
“Phật môn đúng là thiên tài lớp lớp, tùy ý xuất ra một vị miệng lưỡi cũng sắc bén như dao.”
“A Di Đà Phật!” Khổ Bi và Nhất Hạnh đều chắp tay tuyên Phật hiệu.
Thái Đức đưa mắt nhìn quốc sư, nàng khẽ gật đầu.
Bọn họ nhìn ra Khổ Bi đây là muốn triệt để đánh bại phủ quốc sư, dương danh Phật pháp.
Mặc dù có vẻ có lợi cho phủ quốc sư nhưng thực tế không khác nhiều, bởi vì cũng chỉ có Trần Hảo đánh được.
Nhưng quốc sư nàng sợ bọn họ sao?! một mình Trần Hảo là đủ rồi.
“Được, theo ý đại sư.” Diệp Hồng Vân lạnh giọng.
— QUẢNG CÁO —
“A Di Đà Phật.” Khổ Bi chắp tay.
Vậy là mọi chuyện nhanh chóng được quyết định.
Trần Hảo và Nhất Hạnh cùng bước lên đài.
Nhất Hạnh chắp tay hành lễ, hỏi:
“Thí chủ muốn so võ đạo hay luận đạo?”
“Đánh nhau! trực tiếp đơn giản, luận đạo có ý nghĩa gì.” Trần Hảo xoa xoa nắm tay cười.
“Vậy thì xin mời thí chủ.” Nhất Hạnh đưa tay mời.
Xoẹt! Trần Hảo như một tia sét biến mất tại chỗ, mắt người không thể nào đuổi kịp tốc độ.
Sáng lên một cái, Trần Hảo đã đến sau lưng Nhất Hạnh, nở nụ cười, kéo nắm đấm về sau lấy lực, tia sét quấn quanh.
Lôi Đình Vạn Kiếp!
Oanh! một tiếng nổ lớn, sóng chấn động càn quét, tia điện bắn khắp nơi.
Dân chúng sợ hãi lui lại, đây chính là tiên nhân giao chiến, cả cuộc đời chỉ sợ cũng không thấy được mấy lần, bởi vậy dù rất sợ nhưng bọn họ vẫn không chịu rời đi.
Thật ra đã có trận pháp bảo vệ, sẽ không ai bị sao.
“Chiêu này quá mạnh chỉ sợ tiểu hòa thượng kia xong đời.”
“Không đến mức a, dù sao cũng là cao tăng Phật môn.”
“Lôi điện này quá bá đạo.”
Mọi người xung quanh bàn tán.
“A Di Đà Phật!” đúng lúc này vang lên tiếng Phật hiệu.
Khói bụi tản đi.
Nhất Hạnh vẫn vững vàng tại chỗ, dưới chân sàn đá đã xuất hiện đầy vết nứt.
Nhất Hạnh trên người giống như phủ một lớp sơn màu đồng.
Trần Hảo nắm đấm vẫn dính tại trên lưng Nhất Hạnh.
Hắn nhíu mày, da cứng như vậy.
Hắn vội nhảy ra sau giữ khoảng cách đề phòng đối phương xuất chiêu.
Nhất Hạnh quay đầu, không biểu cảm cũng không có vẻ muốn tấn công.
Trần Hảo hừ lạnh, hắn đưa tay lên cao.
Trời xanh chợt kéo mây đen, ầm ầm tiếng sấm nổ.
“Chết!” Trần Hảo chỉ tay.
Một tia điện bổ xuống, Nhất Hạnh nhắm mắt miệng nhẩm Phật kinh, không tránh không né.
Rầm! tia sét bổ trúng đầu hắn.
Nhất Hạnh không chút tổn thương.
“Lý nào lại vậy!” Trần Hảo gằn giọng.
Rầm rầm rầm… tia sét liên tục giáng xuống, đánh cho sân đấu trải dài vết nứt, giữa đống đổ nát, Nhất Hạnh vẫn như vậy.
“Ta không tin không đánh được ngươi!” Trần Hảo gầm lớn.
Thân hình hắn từ từ nâng lên, thất khiếu phun ra lôi điện.
Trên trời sấm sét cộng hưởng tụ lại trên người hắn.
Hắn lúc này giống như lôi thần, bá đạo tuyệt luân.
Nhất Hạnh không dám khinh thường, tay hết ấn ký, miệng phun Phật ngôn.
Có Phật âm vang vọng, xung quanh hắn nổi lên hư ảnh một cái chung đồng, bên trên khắc phật kinh, có Chư Phật gia trì.
“Lôi Thần Hàng Thế!” Trần Hảo hét lớn.
“Lôi Âm Chung!” Nhất Hạnh cũng xuất chiêu.
Oang oang oang… lôi âm khuếch tán từng vòng, tất cả mọi người bịt tai, đầu đau như búa bổ, ngã xuống vật vã, màng nhĩ bị thủng.
Dù cho đã có trận pháp bảo vệ vẫn không chịu nổi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Thái Đức liếc mắt khinh thường.
Đây là hậu quả của việc xem tiên nhân giao chiến.
Sâu kiến nên ngoan ngoãn làm sâu kiến.
Tiên nhân không phải thứ các ngươi có thể tò mò.
Quan lại các bên cũng lạnh nhạt nhìn xem, vài người theo nhiệm vụ ra lệnh cứu người, bản thân cũng không mang nhiều cảm xúc.
“A Di Đà Phật!” chúng tăng tuyên Phật hiệu, dùng Phật âm hóa giải lôi âm.
Trên sân đấu, Trần Hảo chống gối, miệng thở hồng hộc phun ra từng đợt sương khí, toàn thân thoát lực uể oải.
Trên trời mây đen cũng tiêu tán.
Nhất Hạnh vô địch kim thân bị phá, trên người loang lổ màu kim đồng và màu da thịt.
Một dòng máu từ đầu chảy xuống cằm tinh tinh… từng giọt rơi xuống mặt đất.
“Con lừa trọc, ngươi chịu thua chưa?” Trần Hảo cười hỏi.
“A Di Đà Phật!” Nhất Hạnh chắp tay, hoàng kim khí quấn quanh người như có Chư Phật độ trì, hoàng kim thân nhanh chóng được tố lại.
Trần Hảo tròn mắt, như vậy còn đánh cái gì nữa, tên này còn cứng hơn cả ngoan thạch.
Hắn lúc này linh lực đã cạn kiệt, không đủ sức thi pháp đánh tiếp, thua không thể nghi ngờ.
Nhưng mà hắn vẫn làm ra thế thủ.
Ta sẽ không nhận thua, muốn thắng vậy thì đánh gục ta đi.
Nhưng mà chờ đợi hồi lâu, Nhất Hạnh vẫn đứng yên bất động hình như không có ý ra tay.
Trần Hảo hiếu kỳ hỏi:
“Này, ngươi có định đánh không vậy?”
“Bần tăng chỉ biết phòng thủ, không biết tấn công.” Nhất Hạnh thành thật trả lời.
Trần Hảo nhíu mày, cái này… cũng tốt, ít nhất hắn không bị đánh bại.
Vậy tiếp theo tính hòa sao?
“Đổi sang luận đạo thế nào?” Nhất Hạnh đề nghị.
Trần Hảo mắt đảo một vòng, ai cũng biết xưa nay Phật môn chú trọng tu tâm hơn tu lực.
Nhất Hạnh thực lực đã mạnh như vậy chỉ sợ luận đạo càng mạnh.
Dùng sở trường đấu sở đoản đối phương còn không thắng được huống chi…
“Hay là thôi đi! trận này tính hòa thế nào?” Trần Hảo tươi cười đề nghị.
Thái Đức khẽ gật đầu, Trần Hảo lựa chọn không sai, kết quả này chấp nhận được.
“Nếu thí chủ không muốn luận đạo vậy bần tăng chỉ có thể đánh tới.”
“Hây! không phải nói ngươi không biết đánh nhau sao?”
“Không biết, nhưng hằng ngày chẻ củi, gánh nước hẳn là có thể dùng được.” Nhất Hạnh dứt lời, kéo lên tay áo.
Hắn thân thể không to con nhưng cơ bắp đường nét rõ ràng, vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Trần Hảo nuốt nước miếng, hắn bây giờ vô dụng, bị tên này bổ một cái chỉ sợ sẽ chẻ đôi như khúc củi.
“Được được… luận đạo thì luận đạo.”
Thái Đức nhíu mày nhìn sang Khổ Bi.
Hừ, đây hẳn là kế hoạch của ngươi đi, ép người khác phải luận đạo.
Dùng đạo lý nhà Phật chiến thắng.
Chiến thắng trên lý niệm còn đáng sợ hơn chiến thắng trên thực lực.
Khổ Bi đang ngồi thiền, cảm giác được ánh mắt sắc bén thì mở mắt, quay đầu, đối với Thái Đức hành một cái Phật hiệu.
Thái Đức lạnh nhạt, thu hồi ánh mắt.
Luận đạo chỉ sợ Trần Hảo một chút cơ hội cũng không có.
Nhất Hạnh ngồi xuống, đưa tay mời.
Trần Hảo phủi phủi đất đá dưới chân cũng ngồi xuống.
“Đại sư đến đây làm gì?” Trần Hảo lên tiếng hỏi trước.
— QUẢNG CÁO —
Luận đạo ngay lập tức bắt đầu.
Câu hỏi đơn giản nhưng là mở đầu tốt.
Thái Đức, Diệp Hồng Vân, Mạc Thiên Cửu không khỏi thầm khen trong lòng.
Không ngờ Trần Hảo thông minh như vậy, chẳng lẽ ngày thường đã trách nhầm hắn cơ bắp to hơn não sao?
Nếu như Nhất Hạnh trả lời vì lấy lại vị trí quốc sư, Trần Hảo sẽ tiếp tục công kích bằng tham, sân, si trong giáo lý Phật Giáo.
Nhất Hạnh sẽ vất vả chống đỡ.
Ngươi còn không thoát được tham, sân, si nói chi đến phổ độ chúng sinh.
“Vì quả mà đến.” Nhất Hạnh chắp tay.
Trần Hảo ngơ ngác:
“Quả gì?”
Thái Đức và quốc sư tối mặt bó tay.
Mạc Thiên Cửu vỗ trán.
Dính chiêu rồi! quả nhiên tên này não toàn cơ bắp.
Nhất Hạnh tuyên một câu Phật hiệu, sau đó bắt đầu nói về nhân quả.
Nhân này phải bắt đầu từ thời Trung Hưng Hoàng Đế, quả kéo dài mãi đến hôm nay.
Nhân quả là giáo lý trọng tâm của Phật Môn, trong đó đạo lý thâm ảo, chặt chẽ mà phức tạp.
Từ trước đến nay chưa một vị cao nhân, học sĩ nào có thể phản bác huống chi là Trần Hảo.
Đầu óc hắn quay vòng vòng, bị nói cho ngu ngơ.
Cuối cùng ngã ngửa ra sau, hắn chỉ thấy được mấy con chim bay quanh đầu.
Trận này Nhất Hạnh thắng không cần công bố.
Nhưng dù vậy Nhất Hạnh vẫn ngồi lại.
Thái Đức nhíu mày, đã thắng rồi còn muốn sỉ nhục môn phái người khác không người sao? Phật môn làm như vậy là quá càn quấy rồi.
Hắn đang định lên tiếng răn đe thì có tiếng.
“Sư tôn, xin cho đệ tử xuất chiến.” Mạc Thiên Cửu chắp tay với Diệp Hồng Vân.
“Không cần, trận này coi như chúng ta thua.” Diệp Hồng Vân phất trần phe phẩy, đối với thắng thua không quá quan trọng.
“Sư tôn, người ta thái độ hung hăng, chúng ta há có thể không chiến.
Cho dù thua chúng ta cũng phải thua một cách đường đường chính chính.” Hắn hùng hồn nói.
Thấy hắn quyết tâm, Diệp Hồng Vân gật đầu phất tay:
“Ngươi đi đi! lượng sức mà làm.”
Thái Đức đưa mắt nhìn nàng nghi ngờ, Diệp Hồng Vân chớp mặt một cái biểu thị không sao.
“Đa tạ sư tôn.” Mạc Thiên Cửu chắp tay với sư tôn, sau đó ưỡn ngực bước lên sân đấu đã bị đánh nát vụn.
“Chào đại sư.” hắn lên tiếng chào.
“A Di Đà Phật!” Nhất Hạnh cũng đứng lên chào lại.
“Không biết thí chủ tu vi thế nào, để bần tăng biết tự phong ấn tu vi.”
“Đại sư không cần!” hắn mỉm cười.
“Lần này chúng ta luận đạo.”
Mọi người nghe vậy hơi ngạc nhiên nhưng lại thấy đương nhiên.
Nhất Hạnh bày ra kim thân ngay cả Trúc Cơ lôi đình cũng không phá được, đánh nhau là không khôn ngoan.
Dùng ba tấc lưỡi có khi còn có hy vọng.
Hai bọn họ cùng ngồi xuống.
Nhất Hạnh đưa tay mời.
Mạc Thiên Cửu mỉm cười không khách sáo, hỏi trước:
“Đại sư đến đây làm gì?”
Mọi người nghe câu hỏi mà trợn mắt, đây có phải là tên ngốc không vậy, vừa rồi Trần Hảo cũng hỏi câu này bị đánh cho te tua.
Ngươi bây giờ lại lặp lại.
Thái Đức siết nắm đấm, thật muốn đánh cho tên này một trận, ngu không ai bằng.
“Vì quả mà đến.” Nhất Hạnh cũng lặp lại câu trả lời cũ..