Khổ Bi nhận thua, lão không ngờ được vì chiến thắng, Thái Đức và Diệp Hồng Vân bắt con dân của chính mình làm con tin.
Khổ Bi không còn lựa chọn nào khác, nếu tiếp tục đánh, cho dù có thắng cũng tổn Phật tâm, tự trồng xuống tâm ma.
Thái Đức trong lòng cười híp mắt, muốn đấu với ta, ngươi còn xa xa không đủ.
Ngoài mặt hắn lại làm ra vẻ sốt ruột, như không quan tâm tới trận đấu, ra lệnh:
“Hình Bộ nhanh chóng điều động quân đội giúp đỡ nạn nhân, hỗ trợ nạn dân di tản, hỗ trợ chỗ ở tạm thời.
Hộ Bộ ghi lại thông tin thiệt hại, người chết cấp cho mười lạng bạc, người bị thương tùy cấp độ mà hỗ trợ, giảm thuế năm mươi phần trăm cho toàn thành, miễn thuế cho những gia đình có người chết.
Công Bộ phụ trách xây dựng, sửa chữa thiệt hại nhà dân và các công trình công cộng.
Tất cả xuất từ công quỹ ra.
Tuyệt đối không được để người dân nào chịu đói, chịu lạnh, sẽ không ai bị bỏ lại phía sau.”
Thái Đức hoàng đế hùng hồn tuyên bố.
Quan lại lập tức quỳ xuống hô:
“Bệ hạ thánh minh, là phúc của vạn dân.”
Tất cả dân chúng cũng quỳ xuống.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…”
Có ít người dân biết chuyện không quỳ, lập tức bị quân lính áp sát, ghè đầu bắt quỳ xuống, nếu còn ngang bướng thì đá gãy chân.
Thái Đức hoàng đế đưa mắt nhìn tất cả mọi người, mỉm cười hài lòng, trẫm minh quân đến thế là cùng.
Thái Đức đưa mắt nhìn Khổ Bi, cười hỏi:
“Đại sư thấy sao?”
“Bệ hạ thánh minh, đèn trời soi sáng, trời đất sẽ ghi lại công lao của bệ hạ.” Khổ Bi chắp tay đáp, ngôn từ đơn giản chứa đựng thâm ý nhưng lại không thể bắt bẻ.
Thái Đức híp mắt, miệng cười nhưng tâm không cười, mắng: lừa trọc cứng đầu.
“Đại sư sẽ tuân thủ ước định?”
“Nghe theo bệ hạ.” Khổ Bi đáp.
“Đại sư bao giờ về tây phương, không bằng ở lại mấy ngày để trẫm tận tình chủ nhà.” Thái Đức khách sáo, nhưng ý là ngươi mau cút sớm.
“Bệ hạ không cần khách sáo, bần tăng ở lại Thanh Long Tự ăn bữa cơm nhạt là được.” Khổ Bi đáp, ý là: bần tăng ở lại Thanh Long Tự không đi.
Thái Đức ánh mắt sắc bén, rất bực bội nhưng không thể làm gì.
Khổ Bi là người ngoại quốc nhưng cũng là người Phật Môn.
Tăng nhân ở chùa, chẳng lẽ ngươi còn có thể đuổi họ đi.
“Đây là vật bần tăng đã hứa cho quốc sư.” lúc này Khổ Bi lấy từ trong bát bảo ra chuỗi Phật châu đưa cho Diệp Hồng Vân.
Bát bảo Phật Môn cũng giống như nhẫn trữ vật của tu sĩ.
Diệp Hồng Vân tiếp nhận nói lời cảm tạ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Bọn họ trao đổi mấy câu khách sao, sau đó Khổ Bi dẫn người trở về Thanh Long Tự.
Thái Đức vui vẻ, ban thưởng cho Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu.
Hắn được ban cho một thanh kiếm Linh Bảo cấp năm.
Mạc Thiên Cửu trong lòng thầm mắng hoàng đế keo kiệt, ta thế nhưng trong tay có bốn thanh Trúc Bảo, cần một thanh Linh Bảo làm gì.
“Đa tạ bệ hạ!” trong lòng mắng nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười cám ơn.
Trần Hảo cũng nhận được một kiện Linh Bảo cấp bảy phòng ngự.
Hắn đáng lẽ sẽ bị phạt nếu trận này thua.
Do thắng, Thái Đức vui vẻ nên mọi người đều được vui vẻ.
Sau đó Thái Đức và Diệp Hồng Vân trở lại hoàng cung, Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu về lại phủ quốc sư.
Hôm nay tiên nhân đấu pháp trở thành đại tai nạn nhưng cũng trở thành câu chuyện cho mọi người bàn tán suốt thời gian dài.
…
Trong phủ quốc sư, một bàn tiệc linh đình đã được bày ra.
Mấy sư huynh đệ cười đùa trò chuyện.
Trần Hảo được dịp ba hoa về trận chiến.
Chu Đồng cửu đồ đệ, tính cách lầm lì ít nói, chủ yếu ngồi nghe.
Ba đứa nhóc Lã Hoan, Thượng Uyển, Hạ Uyển thì ríu rít hỏi, vô cùng hiếu kỳ.
Mạc Thiên Cửu thì tập trung thưởng thức rượu thịt, thỉnh thoảng mỉm cười.
Yên Mộng bên cạnh hầu hắn uống rượu.
Bữa tiệc kết thúc cũng là xế chiều, mọi người giải tán.
Mạc Thiên Cửu mang một ít thịt thừa cho Đậu Đen, hỏi:
“Nàng ta thế nào?”
“Rất bình thường, rất tự nhiên.” Đậu Đen liên tục mổ, nói được một câu lại tiếp tục cúi xuống mổ.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, hắn từ lâu đã phái Đậu Đen giám sát nàng ta, nhưng hoàn toàn không hiểu nàng ta có ý đồ gì.
“Ngươi có chắc chắn là nàng ta?” hắn hỏi lại, từ khi Đậu Đen nói phát hiện của nó cho hắn, hắn vẫn không thể tin được.
“Chắc năm phần, nếu ta trở thành yêu thú cấp hai sẽ càng xác định.”
Trước đó nó chỉ là dã thú bình thường đối với nàng không cảm giác, nhưng từ khi trở thành yêu thú tất cả các giác quan trở nên nhạy cảm, đặc biệt là kích hoạt thiên phú của Tử Thần Nha: cảm nhận tử khí.
Một người từ khi thành phôi thì đã có tử khí, tử khí theo quá trình phát triển mà thay đổi.
Nhưng trong thời gian ngắn, tử khí không khác nhiều, bởi vậy dựa vào cảm nhận tử khí mà Đậu Đen nhận ra nàng giống một người nó đã gặp, dù cho nàng đã đổi hình, ẩn khí, che đậy tử khí.
Mạc Thiên Cửu suy tư, nàng đến bên cạnh ta rốt cuộc là có mục đích gì? không hiểu được.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đậu Đen, ta muốn dạy cho ngươi một bộ mật mã.
Từ nay ta và ngươi sẽ dùng mật mã này trao đổi.”
Đậu Đen không quan trọng, cho ta ăn là được.
Đậu Đen thông minh, chỉ cần cho ăn là nó học rất nhanh.
Đến chiều tối, Mạc Thiên Cửu lại tiếp tục nghiên cứu thuật luyện khôi.
Cạch cạch cạch… con chim gỗ đập cánh nhưng không thể bay lên được.
Hắn nhíu mày, là do trọng lượng quá lớn.
Hắn bắt đầu khoét rỗng thân chim, bào mỏng cánh.
Thử lại, con chim đã rời bàn bay lên được một mét thì loạng choạng, không thể tiến lùi, chao liệng.
Là do chưa phù hợp động lực học.
Hắn tiếp tục điều chỉnh con chim.
Thử lại, con chim bay lên, cắm đầu một mạch bay thẳng, đụng vào cây cột thì rớt xuống, không thể chuyển hướng.
Hắn làm lại đầu, cổ, đuôi, chân, cánh tăng thêm khớp nối để chúng vận động linh hoạt.
Mà tăng thêm vận động cũng đồng nghĩa phải tăng thêm pháp trận điều khiển.
Cái này chẳng khác nào lập trình ở Trái Đất vậy, chương trình càng phức tạp thì cần càng nhiều dòng lệnh.
Đến nửa đêm hắn vẫn đang thử chim.
Con chim lần này đã bay tương đối tự nhiên, nhưng mà bay một lúc hắn chợt nhớ ra chưa viết lệnh dạy nó cách đậu xuống.
Hắn tiếp tục làm lại, làm lại, làm lại… rồi lại làm lại.
Cả một đêm không ngủ nhưng tinh thần hắn vẫn minh mẫn sáng suốt, đây có thể là nhờ dị năng thứ ba đem lại, khiến cho hắn tinh thần và trí tuệ nâng cao một mảng lớn.
Hắn bây giờ đọc sách dễ hiểu dễ nhớ, tư duy sáng tạo, tầm nhìn mở rộng.
Khi trời rạng sáng, gà cất tiếng gáy, hắn nhảy lên vui mừng, cuối cùng đã hoàn thiện được con chim, có thể nói là cử động giống thật đến tám phần.
“Yeahh!” Hắn hét lên một tiếng vui sướng, đây chính là tác phẩm hoàn thiện đầu tiên của hắn.
Yên Mộng trên giường bị đánh thức, khoác áo lông ra ngoài.
Hắn thấy Yên Mộng thì chụp lấy vai nàng.
“Yên Mộng ta thành công rồi!”
“Thành công cái gì?” nàng nửa tỉnh nửa mơ hỏi.
“Chim!”
“Hả?” Yên Mộng nghe mà tỉnh hết cả ngủ.
“Chim gì?”
“Con chim chứ chim gì?”
“Vậy cả tối nay công tử nghịch chim?” nàng e ngại hỏi.
“Đúng vậy!” hắn đáp trong vui sướng.
“Nàng xem!”
“Ấy, đang ngoài trời, vào trong đi.” nàng đỏ mặt.
“Đây!” hắn đưa con chim gỗ cho nàng xem.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Là… con chim này?” nàng chỉ tay.
“Đúng vậy!”
Nàng giậm chân hừ lạnh, bỏ vào phòng.
Hắn phẩy tay khinh thường, nàng a, suốt ngày nghĩ đến chim.
Sau khi chế tạo thành công chim, hắn tiếp tục với những loài nhỏ bé như cóc, chuột, thỏ, cá… những con vật này tương đối đơn giản, lại dễ tìm mẫu thật để quan sát.
Ngày hôm sau, trong sân của hắn đã đầy những con vật chạy loanh quanh, chuyển động không khác gì thật.
Trình độ khắc gỗ và vẽ trận của hắn đã được nâng cao.
Nhưng chế tạo thành công những thứ này chỉ là nhập môn thuật luyện khôi thôi, tiếp theo mới thật sự thuật luyện khôi.
Hôm nay hắn dẫn Yên Mộng dạo chơi, nàng rất vui, nhiều ngày bị nhốt trong phủ khiến nàng bức bối.
Bọn họ dạo quanh các con phố, cuối cùng đi đến phố bán thú cưng.
Nơi đây từng chồng từng chồng thú, có đủ mọi giống loài, từ chim, mèo, chó, chuột, cá… đến những loài hiếm như hổ tai mèo, sư tử trắng.
Mạc Thiên Cửu hỏi một ông chủ:
“Ở đây có mèo già mười năm tuổi.”
“Mèo già? khách quan yêu cầu thật là lạ.
Người ta đều mua mèo con về nuôi, khách quan lại muốn mèo già.” ông chủ cười nói.
“Chỉ cần nói có hay không thôi.” hắn tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Có! tất nhiên là có.
Khách quan chờ một chút.” ông chủ tươi cười đi vào trong, bắt con mèo già nhà mình đang nuôi.
“Khách quan xem con này được không?”
Mạc Thiên Cửu nhìn con mèo, thấy nó rụng lông từng mảng, tứ chi run run, đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn phát ra sự sắc bén, giống như là biết mình bị bán.
“Giá?” hắn đơn giản một câu.
“Tại hạ đã nuôi con mèo này từ lúc nó còn đỏ hỏn, hai đứa con nhỏ còn ngủ với nó, nó bắt chuột cũng rất giỏi, nhà này nếu không có nó…”
“Giá?” hắn bực mình lặp lại.
“Hắc hắc… không đắt, chỉ cần hai mươi… không không… mười đồng là được.” ông chủ xoa xoa tay cười nói.
Mạc Thiên Cửu không một chút suy nghĩ ném ra một mảnh bạc vụn, sau đó xách lồng mèo rời đi.
Ông chủ hí hửng, con mèo già sắp chết không ngờ còn bán được tiền..