Nguyên Ân Thi sau khi nhận được tin chiến tranh thì vội vã đến gặp Mạc Thiên Cửu.
Nghe xong chuyện, Mạc Thiên Cửu hơi ngưng mi.
“Mạc huynh chẳng lẽ tin của huynh lạc điểm, chiến tranh thật ra ở phương bắc?” Nguyên Ân Thi hỏi.
“Không! chiến tranh nhất định là từ phương tây.” hắn khẳng định.
“Vậy, tiếp theo chúng ta làm gì?” không dám chất vấn lời Mạc Thiên Cửu, Nguyên Ân Thi hỏi sang vấn đề khác.
“Tiếp tục thu gom.” bỏ lại một câu, Mạc Thiên Cửu rời đi.
Phương bắc chiến tranh chỉ có hai khả năng hoặc là ngẫu nhiên hoặc là dương đông kích tây.
Hắn không cho rằng đây là ngẫu nhiên.
Nếu là dương đông kích tây nói rõ Vạn Trùng Quốc đã liên hợp nhiều thế lực chuẩn bị kỹ càng.
Đại Trịnh chỉ sợ sẽ đứng trước nguy cơ sinh tử.
Tại phòng riêng, Mạc Thiên Cửu bắt liên lạc với La Y.
“Chủ nhân tôn kính, ta có một tin tức cực kỳ quan trọng.” hắn thông báo một tiếng sau đó khoanh tay ngồi chờ.
Một lúc sau, bên kia có tiếng trả lời gắt gỏng:
“Chuyện gì?” biết được Mạc Thiên Cửu là tên phản gián, nàng vô cùng tức giận, cảm giác mình như con ngốc, nếu không phải vì chủ thượng muốn giữ, nàng đã giết hắn từ lâu.
Bởi vậy vừa lên tiếng thái độ đã không tốt.
“Chủ nhân tôn kính, tàn dư phương bắc tấn công Đại Trịnh.
Đại Trịnh đang đứng trước nguy cơ sinh tử, đây là cơ hội tốt cho chúng ta phát động chiến tranh.”
“Biết rồi!” La Y lạnh lùng nói một câu, sau đó đóng sập liên lạc.
Chủ thượng ngồi phía trên mở mắt, nói:
“Bị hắn biết rồi!”
Mạc Thiên Cửu bị bơ, ánh mắt ngưng trọng, lẩm bẩm:
“Bị phát hiện rồi.”
La Y ngạc nhiên nhìn chủ thượng.
“Chủ thượng, ý ngài là sao?”
“Hắn biết ngươi đã phát hiện ra hắn là phản gián.”
La Y tròn mắt, ta có nói gì đâu, sao hắn lại biết.
Chủ thượng giải thích:
“Khi hắn nói phương bắc tấn công, Đại Trịnh nguy cơ.
Ngươi lại bàng quan không hỏi thêm, điều này chứng tỏ ngươi đã biết.
Lại thêm thái độ gắt gỏng của ngươi, đây là thái độ đối với kẻ địch, thì hắn có thể khẳng định.”
La Y nghe vậy vội quỳ xuống, sợ hãi:
“Chủ thượng tha tội, La Y làm hỏng kế hoạch của ngài.”
“Giết hắn đi!” Chủ thượng ra lệnh.
Con cờ phản phản gián không dùng được nữa vậy thì giết đi, coi như là một lời cảnh cáo cho Thái Đức.
La Y nghe lệnh, ánh mắt sắc lạnh, tay lập tức kết ấn ký, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Cùng lúc đó, từ thái độ của La Y, Mạc Thiên Cửu đã biết mình bị phát hiện.
Không ngờ tiểu xảo nhỏ như vậy cũng bị nhìn ra, La Y phát hiện hay kẻ khác?
Chuyện này đồng thời cũng xác nhận một việc phương bắc tàn dư liên quan đến Vạn Trùng Quốc, đúng là kế dương đông kích tây.
Đang suy tư, ánh mắt hắn chợt lóe sáng, nghĩ đến một việc, vội vàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mũ từ trường đội lên đầu.
Bên kia La Y nhiều lần làm phép đều không bắt được liên lạc.
Thấy nàng luống cuống chân tay, chủ thượng hỏi:
“Có phải đã không được nữa?”
La Y toát mồ hôi;
“Chủ thượng, có thể là một chút trục trặc…”.
Tiên Hiệp Hay
“Không cần thử nữa, người ta đã phát hiện thì há có thể để ngươi ra tay.” vị chủ thượng lạnh nhạt.
“Có thể phá được Khiển Ty Trùng không phải Thái Đức cũng là Diệp Hồng Vân.
Cái này nói rõ tên Mạc Thiên Cửu này rất được trọng dụng.”
Ngay lúc này Sát Hồ Điệp đi vào báo cáo.
“Chủ thượng, đã xác thực tin tức, trong mười ba cứ điểm trên bản đồ, chín điểm là thật, bốn điểm là giả.”
Vị chủ thượng gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ, không đưa ra ý kiến.
“Chủ thượng, thật này cũng chưa chắc là thật, có khi là bọn họ làm giả cho chúng ta xem, dù sao đám thuộc hạ tại ngoài xa quan sát, không khó để qua mặt.” Độc Hạt thống lĩnh lên tiếng.
Mọi người gật đầu, lời này có lý, nhất là sau chuyện tên nội gián lại là phản gián.
“Không!” vị chủ thượng lên tiếng.
“Muốn lừa gạt thì cũng phải bảy thật ba giả, những điểm này ắt có nơi đóng quân thật.
Ví dụ như kho lúa Thanh Châu, kho sắt Giang Hạ, luyện quân Giai Châu, phòng tuyến Tường Vân.”
Đám thuộc hạ không ý kiến, chủ thượng xưa nay trí tuệ thông thiên, chưa bao giờ sai.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Tất cả sẵn sàng chuẩn bị tấn công.”
…
Mạc Thiên Cửu thở ra một hơi, nguy hiểm quá.
Bọn họ đã biết mình giở trò, tiếp theo phải thay đổi kế hoạch.
Hắn gọi Nguyên Ân Thi đến, điều chỉnh lại kế hoạch vận lương.
…
Ba ngày sau liên tục có tin cấp báo từ phương bắc.
Đoàn vận lương bất ngờ bị đánh úp, lương thực mất sạch, khiến cho Vương Song chần chờ trong việc động đại quân.
Xuất hiện bóng dáng tu sĩ, chuyên tấn công những nhóm binh nhỏ do thám.
Thử hỏi tu sĩ mà còn đánh du kích thì quân đội phàm nhân sao chịu nổi.
Nhưng tạm thời mức thiệt hại còn chưa lớn.
Quân lính phương bắc thường là dân du mục, hay dùng chiến thuật đánh nhanh rút gọn, cướp bóc, lấy đi tất cả những thứ có thể.
Nhưng lần này có hơi thay đổi, bọn họ không cướp mà chuyển sang giết, đốt phá gây cho người dân hoang mang cực độ.
Bọn họ thậm chí hạ độc vào giếng nước, sông suối, nguồn nước… nó không chỉ giết người dân mà còn giết cả gia súc.
Điểm này bất thường vì dân phương bắc cực kỳ coi trọng gia súc, bọn họ có thể giết người nhưng sẽ không giết gia súc, đây là chiến lợi phẩm còn quan trọng hơn cả vàng bạc.
Hành động liên tiếp của giặc phương bắc đã gây phẫn nộ trong triều đình, bọn họ gây sức ép buộc Vương Song phải nhanh chóng hành động, chấm dứt tình trạng này.
Thậm chí có người cho rằng nên điều động thêm quân từ bốn nhánh khác đến hỗ trợ.
Đại Trịnh có năm nhánh quân lớn là: đông quân, tây quân, bắc quân, nam quân và trung quân.
Trong đó bắc quân của Vương Song được xem là mạnh nhất vì thường xuyên chiến đấu, luôn được ưu tiên cấp quân nhu.
Trung quân thì thần bí nhất vì chưa từng xuất chiến trong bất kỳ chiến dịch nào, thậm chí có người nghi ngờ nhánh quân này không tồn tại.
Tây quân là nhàn hạ nhất bởi vì phía tây khá yên bình.
Nam quân và đông quân hoạt động tương đối bình thường.
Mọi người đề nghị nên điều một phần tây quân lên phía bắc, phối hợp với bắc quân, bất ngờ đánh úp kẻ địch, dùng một trận chiến diệt cỏ tận gốc, phương bắc không có vài trăm năm khó khôi phục lại được.
Một trận chiến đổi lấy mấy trăm năm thái bình.
Thái Đức thấy ý kiến này cũng được nhưng hắn khó đồng ý vì phương bắc là nơi luyện quân tốt, cũng là điểm đoàn kết của người dân trong nước, là xiềng xích kìm chân Vương Song.
Phương bắc thái bình, ngoại loạn sẽ biến thành nội loạn, ảnh hưởng đến quyền lực của hắn.
“Tây quân còn phải phòng thủ ba nước phía tây, không thể rời đi.” Thái Đức lên tiếng.
“Bệ hạ, phía tây ba nước cùng chúng ta có hòa ước, khó có khả năng xuất binh.” Binh Bộ thượng thư lên tiếng.
“Bệ hạ, đây chính là cơ hội tốt, một lần cực khổ nhàn nhã cả đời.” Hình Bộ nói thêm vào.
“Bệ hạ, xin hãy quyết đoán, thắng trận này bệ hạ có thể lưu danh sử sách.” giám sử cũng lên tiếng.
Hòa Sinh bước ra muốn nói thì đã bị Trần Anh quát:
“Tên hoạn quan nịnh hót, hại nước hại dân, xưa nay các triều đại sụp đổ đều vì đám hoạn quan các ngươi chỉ biết xu nịnh, che tai bịt mắt bệ hạ.”
Hòa Sinh bị mắng giận tím cả mặt.
Các bên cãi nhau om sòm, Thái Đức phải lên tiếng giảng hòa.
Sau cùng Thái Đức quyết định để một phần tây quân tiến lên phía bắc hỗ trợ.
Nhưng tin chiến thắng chẳng thấy đâu, hai ngày sau tin tức khủng khiếp bay về: đồ thành.
Hai vạn người trong thành bị giết sạch sẽ, máu tươi ba vạn dặm.
Tin này khiến cho long nhan phẫn nộ, triều đình bàng hoàng, Thái Đức phái người hạch tội Vương Song, giáng liền ba cấp, cắt bổng lộc mười năm, bắt phải nhanh chóng giết địch lấy công chuộc tội.
Mọi người nhận định đây có thể là một chiến dịch lớn.
Các con buôn đánh mùi thấy hơi tiền, bọn họ bắt đầu gom hàng nhưng không có nhiều hàng để gom vì trước đó đã bị Nguyên Ân Thi mua hết.
Bọn họ bây giờ mới bội phục hắn biết nhìn xa trông rộng.
Có người tìm tới hắn muốn mua lại hàng hóa với giá chênh lệch hai mươi phần trăm.
Hai mươi phần trăm con số này rất lớn, có thể mang lại cho hắn một lượng tài phú khổng lồ.
Nguyên Ân Thi vui mừng chạy đến chỗ Mạc Thiên Cửu thông báo nhưng Mạc Thiên Cửu lắc đầu.
“Đây vẫn chưa phải lúc.”
“Mạc huynh còn chờ đến lúc nào nữa?” hắn tỏ ra sốt ruột.
Mạc Thiên Cửu liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
“Ngươi muốn bán thì bán, chừa phần góp vốn của ta lại là được.”
Nguyên Ân Thi nghe vậy tiu nghỉu bỏ về, hắn làm sao dám trái ý tiên nhân.
…
Lúc này tin truyền về cánh quân phía tây hành quân thần tốc đã đến phương bắc, chuẩn bị tiến hành vây quét.
Cả triều đình hứng khởi.
Bọn giặc phương bắc lần này phải cho các ngươi trả giá thật đắt.
Khi tin truyền tới triều đình thì chiến dịch gọng kìm đã bắt đầu, tây quân và bắc quân liên tục đạt được những chiến thắng quan trọng, càn quét vô số cứ điểm giặc.
Trong đêm tối mù mịt, một thớt chiến mã không ngừng lao nhanh, băng qua sông suối, núi đồi.
Phía sau vo ve một đàn ong độc đuổi theo.
Chiến mã chạy như điên, nó chạy nhiều đến mức mao mạch dưới da chịu không nổi vỡ ra, máu hòa cùng mồ hôi thấm ướt lông nhưng ánh mắt nó vẫn sắc bén kiên quyết.
Đây là chiến mã chỉ có tướng quân mới cưỡi được.
Ngồi trên lưng nó là một tên lính, trên người đầy vết thương, một cái liêm đao gãy cắm vào vai không dám rút ra, hắn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mờ mờ, chỉ có bản năng ôm chặt lấy cổ ngựa.
Trạm canh gác đêm, dưới ánh lửa lờ mờ, tên lính canh gác híp mắt, hắn hình như thấy gì đó.
Cộp cộp cộp… tiếng chân ngựa chạy càng lúc càng gần.
Khi thấy rõ có người cưỡi ngựa, tên lính canh quát lên:
“Nhanh dừng lại! xuống ngựa!”
Ngựa vẫn không dừng lại, tông ầm vào cổng gỗ, máu chảy lênh láng, gục ngay tại chỗ.
Tiếng động đã kinh động quân canh gác.
Bọn họ mở cổng kiểm tra, phát hiện người lính mặc quân y của tây quân, hơi thở mỏng manh.
“Này, ngươi không sao chứ!? nhanh tỉnh lại đi.” một tên lính lay gọi.
Tên lính báo tin từ từ mở mắt, thều thào hỏi:
“Đây là đâu?”
“Trạm canh số 752.” một tên trả lời.
Ánh mắt tên lính báo tin lóe sáng, hắn cuối cùng đã đến được nơi, hắn siết chặt tay người lính canh phòng, lấy hết sức nói thật rõ ràng:
“Tây nguy!!”
Sau đó gục ngã chết..