30.
Nam nhân nhà họ Mạnh không phải kẻ ngốc, đương nhiên rất nhanh đã suy đoán ra sự thay đổi đột ngột của Mạnh Tuyết có liên quan đến ta. Bọn họ lập tức gọi ta đến, tra hỏi ta rốt cuộc đã nói gì với nàng.
Ta giả vờ ngây ngốc: “Ta với Ngũ muội có nói gì đâu.”
Đại bá giận dữ: “Đừng có ở đó giả ngu, A Tuyết giằng co với gia đình cả tháng trời, ngươi vừa về, nó lập tức suy nghĩ thông suốt, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là ngươi đứng giữa giở trò.”
“Giở trò? Cái này ta càng không hiểu.” Ta vô tội lắc đầu, “Chẳng phải đại bá muốn Ngũ muội đoạn tuyệt quan hệ với người kia sao? Giờ nàng ấy làm được rồi, sao ngài lại càng không vui thế? Chẳng lẽ, thật ra ngài không muốn nàng ấy gả đi?”
Phụ thân ta lớn tiếng quát: “Láo xược, quả là ăn nói hồ đồ.”
Ta vội lùi lại hai bước, quỳ xuống: “Con biết sai rồi, nếu đại bá và phụ thân thấy việc con làm là không đúng thì xin cứ trừng phạt.”
Thời khắc quan trọng, tam thúc lại ra mặt hòa giải, bày ra vẻ mặt hiền từ.
“Chúng ta cũng chỉ muốn biết, rốt cuộc con và A Tuyết đã nói những gì mà khiến nó đột nhiên hồi tâm chuyển ý, không hề nói con làm sai.”
Trong lòng ta thầm cười lạnh, ngoài mặt lại càng thêm ấm ức: “Con chỉ hỏi nàng ấy, ơn dưỡng dục của phụ mẫu, công chăm sóc của các thúc bá thẩm nương, tình thủ túc của huynh đệ tỷ muội, có cái nào mà không quan trọng hơn gã họ Trương kia?”
“Ngũ muội đọc sách thánh hiền, lẽ nào lại là kẻ vô tình vô nghĩa?”
“Nàng ấy muốn báo đáp công ơn dưỡng dục của nhà họ Mạnh nên mới quyết định đoạn tuyệt tơ tình.”
Đại bá nghe vậy cười lạnh: “Thật là khéo miệng, năm xưa ngươi nhất quyết gả cho nhà họ Tạ, sao lại không nghĩ đến ơn dưỡng dục của nhà họ Mạnh?”
Ta lập tức gào khóc: “Phải, là con sai, năm xưa con nên nghe lời phụ thân, nếu không cũng sẽ không phải chịu khổ sở ở nhà họ Tạ, bị cái tên công tử bột Tạ Nghiên kia giày vò đến sống không bằng chết. Con xin tạ tội với phụ thân.”
Nói xong, ta từ dưới đất bò dậy, định lao về phía cột nhà. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người đột nhiên xông vào chắn giữa ta và cột nhà.
Ta đâm sầm vào lồng ngực Tạ Nghiên.
Hắn trợn mắt giận dữ, chỉ vào mọi người: “Các ngươi, là ai bắt nạt nương tử của ta?”
31.
Cảnh tượng lặng ngắt như tờ. Chỉ còn tiếng tim ta đập thình thịch thình thịch như trống bỏi.
Ta không ngờ Tạ Nghiên lại đuổi đến nhà họ Mạnh, càng không ngờ hắn lại đến không đúng lúc như vậy. Nếu để hắn lỡ lời nửa chữ, gây ra nghi ngờ cho đám người này thì những nỗ lực trước đây của ta đều đổ sông đổ biển.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy thôi.
Ta giơ tay tát Tạ Nghiên một cái: “Ngươi còn mặt mũi mà đến đây?”
Sau đó nhanh chóng lùi lại hai bước: “Ngươi muốn làm gì ta?”
Lại ra sức lắc đầu: “Ta sẽ không quay về nhà họ Tạ nữa đâu, ngươi đừng mơ tưởng có thể sai khiến ta.”
Diễn xong một đoạn như nước chảy mây trôi, ta thừa cơ quay lưng về phía những người khác, nháy mắt ra hiệu cho Tạ Nghiên. Vẻ mặt hắn lúc đầu kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc, cuối cùng chạm phải ánh mắt cầu cứu của ta, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hắn nghiến răng một cái, nở nụ cười đểu cáng tiến về phía ta.
"Ngươi sống là người nhà họ Tạ, chết là quỷ nhà họ Tạ, ta nể mặt ngươi mới đến đón ngươi về, họ Mạnh kia đừng có được voi đòi tiên. Còn chọc giận ta nữa, có tin ta sẽ khiến cho nhà họ Mạnh các ngươi ăn không ngồi rồi hết cả đám hay không?"
Lúc này trên sảnh đường đều là người nhà họ Mạnh, nghe thấy lời này, sắc mặt tự nhiên không tốt. Nhưng không ai chìa tay ra giúp đỡ, mặc cho ta kêu gào thảm thiết, liều mạng cầu cứu cũng đều làm như không thấy.
Điều bọn họ mong đợi chính là nữ nhi nhà họ Mạnh phải chịu giày vò, như vậy mới hợp ý bọn họ. Cuối cùng, bọn họ trơ mắt nhìn ta bị Tạ Nghiên lôi đi.
Đến chỗ không người, ta mới thở hổn hển giống như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.
Tạ Nghiên ngơ ngác: "Rốt cuộc ngươi giở trò quỷ gì vậy?"
Ta không thể nói ra tâm tình lúc này, vung một đấm qua.
"Bà đây suýt chút nữa bị ngươi hại chết rồi."
32.
Sau đó, Tạ Nghiên truy hỏi ta vô số lần đầu đuôi câu chuyện, nhưng ta vẫn luôn không chịu nói cho hắn biết. Ta chỉ bảo hắn bớt xen vào chuyện nhà họ Mạnh chúng ta, như vậy mới có lợi cho hắn.
"Ngươi tưởng ông đây thích quản chắc? Sớm biết vậy đã để ngươi vừa rồi đâm đầu vào cột chết quách cho rồi."
"Ngươi không đến thì căn bản ta cũng sẽ không đâm đầu, nhất định sẽ có người kéo ta lại. Ngươi đến ta mới gặp nguy hiểm."
Hắn như một quả pháo lập tức nổ tung: "Họ Mạnh kia, ngươi có chút lương tâm nào không thế? Ngươi có biết ta ở trên biển nôn bao nhiêu ngày trời không? Ta chỉ thiếu điều nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài thôi đấy."
Ta lạnh lùng cười nhạt: "Ta có bảo ngươi đi theo ta đâu, ta sớm đã bảo ngươi đi rồi mà."
Hắn liên tục gật đầu: "Đúng, ta đi, ta mẹ nó đi còn không được sao? Ta tự mình chuốc lấy khổ vào thân."
Hắn xoay người xông về phía xe ngựa, ngay khi hắn sắp nhảy lên, ta lại kéo hắn xuống.
"Làm cái gì?" Hắn gầm lên.
"Không phải ngươi nói muốn bắt ta về sao? Ngươi cứ thế một mình đi, người nhà ta sẽ nghi ngờ đấy."
"Vậy thì sao? Liên quan gì đến ta."
"Ngươi đợi ta thu dọn xong, cùng đi với ngươi, sẽ có lợi cho ngươi đấy."
"Nực cười chết đi được, ai thèm cái lợi bí xíu của ngươi chứ?"
Một lát sau, Tạ Nghiên nhìn ta mang từng rương vàng bạc châu báu lên xe ngựa, cả người đều ngây dại.
"Đây chính là đẳng cấp của người giàu nhất sao? Ta muốn đi nói lời từ biệt với nhạc phụ nhạc mẫu..."
Ta đẩy hắn trở lại: "Không cần phí tâm đâu, đây không phải là phụ mẫu ta cho."
Là của Mạnh Tuyết.