Một nam một nữ đang từ nơi này đi ngang qua.
Nam, khoảng chừng hai mươi ba tuổi, tướng mạo không xấu, nhưng cũng không tính đẹp trai, nhưng ngũ quan rất cân đối, thuộc về nén lòng mà nhìn mặt.
So sánh nam nhân bề ngoài bình thường, nữ nhân bên cạnh hắn lại để cho người ta cảm giác kinh diễm tuyệt luân.
Nàng cùng nam nhân tuổi tác tương tự, cũng là hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
Tóc dài hơi cuộn lại phía sau đầu, bề ngoài có vẻ già dặn, thành thục.
Khuôn mặt hình trái xoan trắng nõn lại có chút phấn trắng, hai mắt ở giữa kẻ một đường nhỏ, như thu thuỷ dập dờn, mị hoặc tự nhiên.
Nàng một bộ váy ngắn màu đen, ngực đầy đặn cao cao nâng lên, phảng phất như muốn đem áo ngực vung lên.
Nàng chính là kiêm cấp trên, chủ nợ, chủ nhà trọ của Dương Tiểu Quang, Cửu Châu bệnh viện đương nhiệm giám đốc Hạ Hà.
TRong bệnh viện, quan hệ giữa Hạ Hà cùng thư ký Dương Tiểu Quang có rất nhiều tin đồn, hầu như mỗi ngày đều có người nói.
Nhưng bị trực tiếp bắt được chân tướng, đây là lần thứ nhất.
Nhìn Hạ Hà cùng Dương Tiểu Quang đi tới phía mình, bảo an trẻ tuổi mặt cũng tái nhợt.
Bất quá, Hạ Hà cũng không có nhìn hắn, trực tiếp đi qua.
Nhưng mà Dương Tiểu Quang đi qua, vỗ vỗ bả vai bảo an kia, ngữ trọng tâm trường nói: "Anh bạn, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy."
"Thật xin lỗi !"
Dương Tiểu Quang thật cũng không nói cái gì, sau đó liền rời đi.
Hắn đầu tiên là quét thẻ đánh dấu, sau đó đi vào văn phòng giám đốc.
Gõ gõ cửa.
"Vào đi." Trong phòng vang lên Hạ Hà thanh âm.
Dương Tiểu Quang đẩy cửa vào, sau đó lại tiện tay đóng cửa lại.
Hạ Hà đang ngồi trên bàn xem tư liệu gì đó.
Dương Tiểu Quang rất ân cần chạy tới xoa bả vai cho Hạ Hà: "Hạ tổng, ngài đừng nóng giận. Những người kai đều là người miệng tiện."
"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta cũng không hề tức giận. Từ nhỏ đến lớn, những lời hồ ngôn loạn ngữ này không phải vẫn ở bên cạnh ta sao ? Thời tiểu học, đã có người nói ta câu dẫn trưởng lớp. Sơ trung, lại có người nói ta câu dẫn đội trưởng đội bóng. Thời cấp ba thì càng nhiều tin đồn. Hiện tại đơn giản là nhân vật nam chính đổi thành ngươi mà thôi, không có gì có thể để ý." Hạ Hà nói.
"Những người kia đều chỉ nhìn bề ngoài, nhưng chúng ta những bằng hữu này đều biết, Hạ Hà tiểu thư chính là nữ nhân một lòng tòng phu."
"Hmm. . ." Hạ Hà chuyển qua cái ghế, nhìn Dương Tiểu Quang: "Vì sao nói như vậy?"
"Lão đại đều đã mất bảy năm, ngươi vẫn một thân một mình, cái này chẳng lẽ không phải người một lòng sao?"
"Thì ra là thế." Hạ Hà một lần nữa cái ghế quay trở lại, tiếp tục xem tài liệu.
Văn phòng lại tiếp tục yên tĩnh.
Dương Tiểu Quang nhìn thời gian, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng vẫn nói: "Hạ Hà tiểu tỷ tỷ, công việc kiêm chức của ta sắp đến, ta liền đi trước a."
Ba năm này, Dương Tiểu Quang mặc dù thân là thư ký của Hạ Hà, nhưng kỳ thật hắn cơ bản không có làm chuyện gì.
Hàng ngày, đến bệnh viện điểm danh liền trở về đi làm kiêm chức.
Nhưng tiền lương, hàng tháng hắn vẫn nhận bình thường.
Cho nên, hắn liền có hai phần thu nhập.
Bệnh viện có quy định, trong lúc đi làm không thể làm kiêm chức.
Nhưng Dương Tiểu Quang làm kiêm chức lại được Hạ Hà ngầm đồng ý, thậm chí che giấu.
Bất quá, bình thường Hạ Hà rất sung sướng gật đầu, lần này, Hạ Hà lại không có mở miệng.
"Cái kia, Hạ tổng ? Đại tẩu ? Tiểu tỷ tỷ ?" Dương Tiểu Quang thăm dò hỏi.
Hạ Hà để văn kiện xuống, một lần nữa nhìn Dương Tiểu Quang: "Tiểu Quang, ngươi cảm thấy ta đối với ngươi thế nào ?"
"Người đối với ta rất tốt ! Chắc chắn là nữ nhân đối tốt với ta nhất !" Dương Tiểu Quang lập tức nói.
Đây cũng không phải Dương Tiểu Quang đang sum xoe nịnh nọt, mà chính là lời thật lòng.
Ở trong nhóm bảy người Dương Tiểu Quang, hắn cùng Ngụy Sơn nhận biết sớm nhất, tám tuổi liền nhận biết nhau.
Tiếp theo chính là Hạ Hà.
Dương Tiểu Quang cùng Hạ Hà quen biết nhau lúc mười tuổi , cho tới nay đã mười ba năm, thậm chí so mối tình đầu của Dương Tiểu Quang còn sớm hơn.
Cái này mười ba năm, Hạ Hà giúp Dương Tiểu Quang rất rất nhiều.
Nhất là mấy năm gần đây, từng cái từng cái cũng đều chiếu cố lấy Dương Tiểu Quang.
Những thứ này, Dương Tiểu Quang đều ghi tạc trong lòng.
"Nhưng mà, có thể về sau không có cách nào tiếp tục chiếu cố ngươi nữa rồi." Hạ Hà đột nhiên lại nói.
Dương Tiểu Quang sững sờ, sau đó vô ý thức nói: "Ngươi muốn kết hôn sao?"
Hắn biết có người một mực truy cầu Hạ Hà.
"Cũng không phải."
Không biết vì cái gì, nghe nói như thế, Dương Tiểu Quang trong lòng thở phào.
Lúc này, Hạ Hà đột nhiên lại khẽ cười nói: "Tiểu Quang, ta nếu là kết hôn, ngươi sẽ làm phù rể cho ta hay là làm phù dâu vậy ?"
Dương Tiểu Quang không có lên tiếng.
Lúc này, Hạ Hà đột nhiên thân thể nghiêng về phía trước, trong nháy mắt tới gần Dương Tiểu Quang.
Dương Tiểu Quang thậm chí đều có thể nghe được mùi nước hoa của Hạ Hà.
"Làm sao ? Không nỡ để ta lấy chồng ?" Hạ Hà nở nụ cười xinh đẹp, vũ mị muôn màu.
Dương Tiểu Quang tâm tư dập dờn, bỗng nhiên nhớ tới Hạ Hà là lão đại nữ nhân, thân thể xao động lại trong nháy mắt lạnh đi.
Hắn sờ mũi một cái, nói: "Có chút đi, có chút tâm tình như sắp gả nữ nhi."
"Cút !" Hạ Hà chân dài trực tiếp đá đến Dương Tiểu Quang: "Có tin lão nương một cước phế ngươi hay không ?"
Dương Tiểu Quang giật mình, tranh thủ thời gian kéo xa khoảng cách.
"Sợ cái gì ? Dù sao nhiệm vụ nối dõi tông đường đã hoàn thành, con cũng đã có, còn giữ nó làm gì ?" Hạ Hà lại khẽ cười nói.
Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi: "Không thể nói như vậy?"
Lúc này, Hạ Hà quay bút bi trong tay, lại như cười nhạo nhìn xem Dương Tiểu Quang nói: "Tiểu Quang, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi cùng An Tĩnh lên giường hay không ?"
"Vậy ngươi nói cho ta, ngươi có cùng lão đại lên giường hay không ?" Dương Tiểu Quang hỏi ngược lại.
Dương Tiểu Quang trong miệng lão đại, tên là Tống Thanh Phong, là lão đại trong nhóm bảy người, Dương Tiểu Quang xếp thứ hai, Ngụy Sơn xếp hạng thứ tư.
Mà trong nhóm có ba người nữ tử, Hạ Hà xếp hạng thứ hai, Dương Tiểu Quang bạn gái đầu tiên An Tĩnh xếp thứ ba.
Tống Thanh Phong là bạn trai của Hạ Hà, bảy năm trước bởi vì bệnh nặng qua đời, còn một tháng nữa chính là tròn bảy năm ngày giỗ của hắn.
Hạ Hà nhìn chằm chằm Dương Tiểu Quang, sau một hồi lại thu ánh mắt, cũng không trả lời câu hỏi của Dương Tiểu Quang.
Nàng ngồi xuống ghé, nhìn văn kiện trong tay, yếu ớt thở dài.
"Hạ Hà, xảy ra chuyện gì? Ngươi hôm nay giống như có rất nhiều tâm sự." Dương Tiểu Quang mở miệng nói.
"Ai." Hạ Hà lại là khẽ thở dài, lúc này mới nói: "Ta có thể sẽ rời đi Cửu Châu bệnh viện."
Dương Tiểu Quang sắc mặt biến hóa: "Vì cái gì?"