Đi Ra Mắt Đi Ba Ba

Chương 109 - Chẳng Lẽ Mặt Đơ Đều Là Quái Vật Sao ?

Một cái nữ hài nhìn qua chỉ mới mười hai mười ba tuổi, ngũ quan tinh xảo đến không thể bắt bẻ.

Khuôn mặt nàng không có quá nhiều biểu lộ, chỉ có một đôi tròng mắt như hiện ra linh hồn, mang theo trời sinh cao quý.

Chỉ là bên miệng ngậm một que kẹo, manh đến không thể tả.

"Vui vẻ muội. . ."

Nói còn chưa dứt lời, Dương Tiểu Quang đã bị tiểu muội muội kia nhấn đầu trên bàn.

"Ta đi! Khai Tâm muội muội người ngày càng biến thái mà!"

Người này chính là đại tỷ trong nhóm bảy người, Nam Cung Khai Tâm.

"Nam Cung tỷ tỷ, ta sai." Dương Tiểu Quang vội vàng nói.

Lúc này Nam Cung Khai Tâm mới buông tay ra, trong miệng vẫn ngậm lấy kẹo que như cũ, mặt không chút thay đổi: "Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này?"

Nam Cung Khai Tâm đặc biệt ưa thích kẹo que, thường thường đều ngậm kẹo que trong miệng.

"Ta không biết nha, chỉ là muốn vào uống chút rượu."

Dương Tiểu Quang lại nghĩ tới chuyện mình và Ngụy Sơn cãi nhau, lại thở dài.

"Ừm?" Nam Cung Khai Tâm nhìn Dương Tiểu Quang một chút, lại nói: "Ngươi làm sao?"

"Ừm. . . Ta cùng Ngụy Sơn cãi nhau." Dương Tiểu Quang cuối cùng vẫn mở miệng nói.

"Vì cái gì?"

"Ai, không biết nên nói như thế nào."

Nam Cung Khai Tâm không nói gì, nàng tiện tay điều chết một chén cocktail đẩy lên trước mặt Dương Tiểu Quang.

Dương Tiểu Quang bưng lên ly cocktail, một hơi cạn sạch.

Uống xong, miệng bên trong thuần hương bốn phía, hai mắt Dương Tiểu Quang tỏa sáng: "Đây là cái cocktail gì? Trước kia chưa từng uống qua, quá ngon! Nhanh. . . Nam Cung tỷ tỷ, lại đến một chén."

"Mười vạn, không, tính cả một chén kia, hai mươi vạn."

"Cái gì?"

"Ly cocktail kia tới mười vạn khối."

Dương Tiểu Quang: . . .

"Không phải, Nam Cung tỷ tỷ, ngươi không thể ngay cả ta cũng hố như vậy."

"Bản điếm già trẻ không gạt, ngươi có thể hỏi bọn hắn một chút." Nam Cung Khai Tâm chỉ vào hai bàn khách nhân trong tiệm.

"Uy, lão đệ, vừa rồi Nam Cung tiểu thư nói không sai, chúng ta cũng đều biết giá cả." Một cái nữ nhân chừng ba mươi khẽ cười nói.

Dương Tiểu Quang: . . .

Hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm giác thân thể bắt đầu khô nóng, giống như là liệt tửu vào trong bụng, nhưng lại không giống lắm.

Mà lúc này, Dương Tiểu Quang đột nhiên kinh ngạc.

Bởi vì hắn chú ý tới đan điền của mình.

Lúc uống ly cocktail kia, tiên thủy trong đan điền giống như xuất hiện rất nhiều.

Phát hiện này để Dương Tiểu Quang mừng rỡ như điên.

Trước mắt hắn đột nhiên mở ra một con đường mới.

Trước đó, hắn một mực dựa vào ngâm nước sản xuất tiên thủy.

Nhưng bây giờ nhìn xem, giống như uống rượu cũng có thể sản xuất tiên thủy?

Mà lại, sản lượng giống như rất không tệ!

Dương Tiểu Quang rất kích động.

Mặc dù hắn rất muốn nói: "Lại đến một chén!"

Nhưng nghĩ đến giá cả, Dương Tiểu Quang liền toát ra một thân mồ hôi lạnh.

"Ta. . . Ta lại thay loại rượu khác ngoài kia đi, dù sao đều là rượu nha. Nhưng mà, mười vạn này làm sao bây giờ?"

Nghĩ đến trong nháy mắt thiếu mười vạn nợ, da đầu Dương Tiểu Quang cũng muốn nổ.

"Không có tiền sao?" Lúc này, Nam Cung Khai Tâm lại nói.

Dương Tiểu Quang nhắm mắt nói: "Không có tiền."

"Muốn ta giúp ngươi trả sao?" Nam Cung Khai Tâm một bên ngậm lấy kẹo que, một bên mặt mặt đơ nói.

Dương Tiểu Quang biểu lộ có chút buồn bực: "Nam Cung tỷ, ngươi cũng không phải không biết ta không có tiền, ngươi lại cho ta uống loại rượu đắt tiền như thế."

"Ta nghe nói ngươi dính vào phú bà mà."

"Không có! Tuyệt không có chuyện này!"

"Ngô. . ." Nam Cung Khai Tâm nhìn chằm chằm Dương Tiểu Quang nửa ngày, sau đó mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Được rồi, chén này coi như ta mời ngươi."

Dương Tiểu Quang dài thở phào, hắn nhìn Nam Cung Khai Tâm một chút, lại nói: "Nam Cung tỷ, các ngươi loại rượu khác sao? Ngàn đồng trở xuống, ta có thể chịu được. Đắt đi nữa ta lại không chịu nổi."

Nam Cung Khai Tâm tiện tay đưa Dương Tiểu Quang một bình Whisky: "999 đồng."

Dương Tiểu Quang bạo mồ hôi: "Ngươi quá biết làm ăn."

Hắn thật cũng không cự tuyệt, từ tay Nam Cung Khai Tâm nhận lấy bình Whisky, rót một ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, hắn liền tập trung lực chú ý đan điền.

Theo Whisky vào bụng, tiên thủy trong đan điền Dương Tiểu Quang thật có chỗ tăng lên, nhưng tăng lên rất nhỏ, cùng ly cocktail kia, cách nhau ba ngàn tám nghìn dặm.

"Lau, ly cocktail kia của Khai Tâm muội muội là làm sao chế biến?"

Dương Tiểu Quang một bên nhìn Nam Cung Khai Tâm, một bên suy nghĩ: "Nếu Khai Tâm muội muội chịu đem phối phương của ly cocktail kia nói cho ta liền tốt."

"Ngô. . ." Nam Cung Khai Tâm cũng một mặt đơ nhìn xem Dương Tiểu Quang: "Dương Tiểu Quang, ngươi có phải đang nghĩ như thế nào gạt ta lên giường đúng không?"

Phốc

Dương Tiểu Quang trong nháy mắt sụp đổ.

"Nam Cung tỷ, ngươi quá không công bằng. Vì cái gì lúc ta đùa giỡn ngươi, luôn bị ngươi hành hung? Mà ngươi lại có thể tùy thời đùa bỡn ta?"

"Ai bảo ngươi đánh không lại ta chứ. Nắm đấm mới là đạo lí, đến bây giờ người còn không hiểu sao?"

Dương Tiểu Quang: . . .

Không phải 'Hảo nam không cùng nữ đấu', mà là hắn thật đánh không lại Nam Cung Khai Tâm.

Mỗi lần cùng Nam Cung Khai Tâm luận bàn, luôn luôn bị cầm xuống trong ba giây.

Dương Tiểu Quang không khỏi nhớ tới trước kia nhìn qua một bản tiểu thuyết, nhân vật trong đó cũng là mặt đơ, cũng là nữ nhân được buff tới tay không xé cá sấu.

"Lau, chẳng lẽ mặt đơ đều là quái vật sao?"

Dương Tiểu Quang lại nghĩ tới hạt châu thần bí trong cơ thể mình.

Đây là tiền vốn để cá ướp muối như mình nghịch tập.

Lúc đầu hắn nghĩ đến, hạt châu thần bí có thể sinh ra tiên thủy, tiên thủy trị được liệu bệnh tật, tự mình vài phút liền có thể đi đến nhân sinh đỉnh phong.

Nhưng bây giờ hắn lại bị Nam Cung đả kíchn.

Coi như người mang tiên thủy, tương lai coi như trở thành thần y đệ nhất thế giới, vẫn là đánh không lại Nam Cung Khai Tâm.

Có thể là bị Nam Cung Khai Tâm ngược nhiều, Dương Tiểu Quang trong tiềm thức lại có ý nghĩ muốn nghịch tập Nam Cung Khai Tâm.

"Hô "

Dương Tiểu Quang lau lau mồ hôi trên tráng.

"Tự mình quá bành trướng, vậy mà muốn dùng vũ lực trấn áp Nam Cung Khai Tâm, những năm này chẳng lẽ bị ngược còn chưa đủ thảm sao? Chỉ là. . ."

Dương Tiểu Quang khẽ thở dài.

"Bất kể có phải là tôn nghiêm của nam nhân đang quấy phá hay không , quả nhiên vẫn có chút không cam tâm."

Một chút sau, Dương Tiểu Quang lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

"Đúng." Dương Tiểu Quang lại nhìn xem Nam Cung Khai Tâm, hơi trầm ngâm, sau đó mới nói: "Hôm nay lúc ta thông báo tuyển dụng gặp được Thiên Lý, hắn đã gia nhập Cửu Châu bệnh viện của chúng ta."

"Sau đó thì sao?" Nam Cung Khai Tâm tiếp tục ngậm lấy kẹo que, trên mặt vạn năm không thay đổi mặt đơ.

"Đúng đấy, hắn nói, hắn làm ngươi tức giận, bây giờ người không để ý tới hắn. Muốn để ta đi làm hòa." Dương Tiểu Quang mở miệng nói.

"Hắn nói là chuyện gì sao?" Nam Cung Khai Tâm lại nói.

"Không có. Nhìn bộ rất khó nói."

Nam Cung Khai Tâm gật gật đầu: "Cũng không phải cái đại sự gì."

Dương Tiểu Quang đại hỉ: "Vậy ta đem tất cả gọi vào nơi này uống một bữa? Dù sao các người cũng có thêm sinh ý nha."

"Đừng." Nam Cung Khai Tâm đột nhiên thần sắc nghiêm túc nói: "Tiệm này cũng không tiếp đãi khách lạ. Ta hi vọng ngươi có thể giấu kín, đừng nói cho người khác, cũng không muốn dẫn người tới đây."

Thấy Nam Cung Khai Tâm nghiêm túc như vậy, Dương Tiểu Quang cũng gật gật đầu: "Ta biết rồi."

Bầu không khí có chút nghiêm túc, Dương Tiểu Quang muốn điều tiết một chút, liền cười cười nói: "Nam Cung tỷ, bây giờ người có bạn trai hay không?"

Bữa giờ nợ 3 chương, mai ta trả .... Khổ lắm !! Có ngày chủ nhật thôi cũng không rảnh đi chơi đâu

Bình Luận (0)
Comment